Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 1912

Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:30:20
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa đến cổng công xã, hai người đã trông thấy Cố Tích Hoài đang đứng dưới ngọn đèn dầu mờ nhạt, một tay cầm quyển sách cũ, tay kia giữ mép áo để chắn gió. Ánh đèn leo lét hắt xuống gương mặt cậu, lộ rõ nét chăm chú, từng dòng chữ trên trang sách như được nuốt lấy vào tận tâm khảm.

Bạch Mân khẽ nhảy xuống xe, nhìn một lúc rồi buông tiếng thở dài, giọng mang theo vài phần tiếc nuối: “Tích Hoài thật ra là đứa có chí khí lại có thiên phú học tập . Chỉ là không biết đến bao giờ nhà nước mới khôi phục lại việc thi đại học . Nếu có thể đỗ, cũng coi như là không cô phụ một thân kiến thức .”

Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn cô một cái, trong mắt có tia trầm tĩnh:

“Thi hay không thi, đâu chỉ dựa vào ý chí một người. Phải xem thời thế có xoay chuyển kịp không. Có thể sớm, cũng có thể phải đợi thêm mấy năm nữa. Nhưng học vẫn là học, tích lũy thêm một phần tri thức, thì cũng tự mở cho mình thêm một con đường.”

Nga

Giọng cô đều đều, không nhanh không chậm, nhưng lời nói lại như đinh đóng cột, khiến người ta nghe rồi chẳng thể nào phản bác. 

Đang nói dở, Cố Tích Hoài đã gập sách lại, ngẩng đầu lên. Ánh mắt chạm vào chiếc xe đạp mới tinh đang dựng bên vệ đường, lập tức tròn xoe kinh ngạc:“Ơ! Hôm qua còn đang bàn tính, hôm nay đã mua thật rồi à? Em gái à, em đúng là gương sáng trong nhà họ Cố chúng ta đấy! Lợi hại thật!”

Anh hớn hở chạy vòng quanh chiếc xe một vòng, hết sờ đến ngắm, tán thưởng không dứt. Dưới ánh đèn dầu lập lòe, chiếc xe mới sáng bóng như ánh sao trong mắt một thiếu niên nhà nghèo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1912.html.]

Cố Nguyệt Hoài chỉ liếc mắt: “Đừng lắm lời, muốn đi thì lên xe. Cha với anh cả còn đang ở chỗ xây nhà phải không?”

“Ừ, họ nói , trước khi xây xong nhà , nhiệm vụ tiếp hai người sẽ do anh tới gánh . Thiếu Ương cũng muốn đi cùng , nhưng anh thấy cậu ấy mới khôi phục , sợ là lăn lộn lại nghiêm trọng trở lại nên không dám để cho cậu ta đi cùng .”

Cố Tích Hoài vừa nói vừa hớn hở tay chân nhanh nhẹn trèo lên, m.ô.n.g chưa kịp đặt lên yên xe , chân đã bắt đầu nóng lòng đạp thử. Ban đầu còn hơi loạng choạng, nhưng chỉ vài vòng là đã có thể điều khiển xe đạp thành thạo, điều khiển xe chạy lượn vòng, thỉnh thoảng còn cố ý quay đầu cười lớn.

Tiếng cười hào sảng của cậu vang vọng khắp con đường vắng, khiến người khác nghe mà cũng phải bật cười theo

Bạch Mân cười khẽ: “Bình thường nhìn nghiêm túc là thế, vậy mà giờ lại như đứa trẻ con được phát quà.”

Cố Nguyệt Hoài nắm chắc tay lái, ánh mắt lặng lẽ rơi vào khoảng không phía trước, môi cong nhẹ:

“Đúng vậy , người nhà họ Cố ai cũng mang tâm tính trẻ thơ . Chỉ tiếc, thời thế không cho phép họ sống mãi vô tư như thế. Mong rằng sau này, cho dù phải đi qua bao nhiêu đoạn đường gập ghềnh, họ vẫn giữ được tấm lòng như lúc đầu – trong sáng, ngay thẳng, không đánh mất bản thân.”

Bạch Mân nghe xong, bỗng khựng lại. Cô nghiêng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài thật kỹ. Ánh mắt kia vừa điềm tĩnh vừa u hoài, như mang theo một tầng ý vị khó nắm bắt – một nỗi trăn trở không nói thành lời.

Loading...