Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Yến Thiếu Ương cúi đầu, ngón tay siết chặt mấy tờ giấy bạc đang cầm trong tay. Giấy thì mềm, mà sao cảm giác trong lòng lại nặng trĩu đến vậy. Từng nhịp thở đều mang theo chút khẽ run, tựa như nỗi cảm kích chưa kịp gọi thành lời đã hóa thành tiếng thì thầm khe khẽ:
“Cảm ơn… chị dâu.”
Nga
Lời tuy nhỏ, nhưng âm điệu chân thành như một mạch nước ngầm, âm ấm chảy xuyên qua lớp đất đá, khẽ lay động cả những góc lòng tưởng đã đóng băng vì nhọc nhằn, thiếu thốn.
Cánh cửa phòng vừa lúc bị đẩy ra. Cố Tích Hoài bước vào, dáng vẻ vẫn vô tư như thường lệ, ánh mắt còn mang theo chút tinh quái. Vừa trông thấy Yến Thiếu Ương đang ngồi yên lặng, anh liền lẻn lại gần, không một chút khách khí mà ngồi thụp xuống bên cạnh. Chưa kịp nói gì, đã liếc thấy mấy tờ tiền còn nằm trong tay Yến Thiếu Ương, ánh mắt lập tức sáng rỡ như vừa phát hiện bảo vật.
Anh giả bộ trầm ngâm, ra vẻ nghiêm trọng vỗ nhẹ vai Yến Thiếu Ương, giọng nói kéo dài đầy ý tứ:
“Tôi bảo rồi… làm em trai đúng là sướng nhất. Chẳng cần lo nghĩ gì, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đó, tự khắc có người lo hết cho.”
Yến Thiếu Ương không nhịn được bật cười, trong nụ cười mang theo chút bất đắc dĩ, lại như có phần ấm lòng. Anh nghiêng đầu liếc nhìn Cố Tích Hoài lắm trò:
“Nếu thấy làm em trai tốt thế, hay là… đổi vị trí đi? Để anh làm em trai thử xem?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1915.html.]
Cố Tích Hoài lập tức trừng mắt: “Nói năng tầm bậy! Tôi mà làm em trai thật, chắc phải ăn cháo loãng qua ngày mất!” Nói rồi liền cười hề hề, ghé đầu lại gần, giọng nhỏ như bàn chuyện cơ mật:
“Này, tôi nghe nói Cung Tiêu Xã mới nhập một lô sách từ Thượng Hải về. Ngày mai rảnh thì đi với tôi một chuyến nhé?”
Yến Thiếu Ương: "..."
Sáng sớm hôm sau, Cố Nguyệt Hoài như thường lệ đến đơn vị làm việc. Vừa bước vào phòng của tổ ba, cô đã nhận ra không khí hôm nay có phần khác lạ. Trong căn phòng vốn yên ắng lại vang lên tiếng nói cười rôm rả, giọng người qua lại đầy phấn khích, tựa như có chuyện gì khiến ai nấy đều trở nên hăng hái lạ thường.
Cô vừa treo áo khoác lên móc chưa kịp ngồi xuống, đã nghe một đồng sự lớn tuổi lên tiếng, giọng còn chưa hết kích động:
“Không thể tưởng tượng nổi ! ' Phố Lương ' Phong thị đúng là có thật! Tôi xếp hàng từ tờ mờ sáng, chen lấn cả buổi mới mua được mười cân gạo. Lúc mang về đến nhà, tôi còn không tin nổi là thật, cứ tưởng mình nằm mơ!”
Vừa kể, ông vừa dùng tay múa chân mô tả lại cảnh tượng chợ đen hôm ấy – người người xô đẩy, chen nhau như thời chiến, vừa hỗn loạn vừa náo nhiệt, mà ai cũng mang ánh mắt nóng lòng, như sợ chậm một chút sẽ lỡ mất cả cơ hội no bụng.
Đám đồng sự lập tức bu lại, bàn tán sôi nổi không dứt. Tiếng cười nói vang lên không ngớt, trong đó đan xen cả niềm vui lẫn khát vọng về một chút ấm no giữa thời cuộc gian nan.