Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời an ủi ấy tuy nhẹ như gió thoảng, nhưng lại hóa giọt nước tràn ly. Vạn Thanh Lam rốt cuộc không cầm nổi nữa, nước mắt cứ thế trào ra như đê vỡ, khóc đến run cả vai, từng tiếng nấc nghẹn ngào như bật ra từ tận đáy lòng.
Bởi vì ngay khoảnh khắc ấy, cô chợt nhớ lại câu nói mà Cố Nguyệt Hoài từng nói với mình chỉ mới vài hôm trước – khi ấy cô còn tấm tắc khen rằng: “Vẫn là cô thông thấu hơn người” Nhưng lúc này đây, những lời ấy lại như dằm nhọn cắm thẳng vào lòng cô, lạnh lẽo và nhức buốt:
"Người sống trên đời, phần lớn cũng chỉ là khách qua đường của nhau. Giống như khi đi dọc một con đường quê, thấy ven lề có mọc một bóng cây — ta có thể dừng chân dưới bóng râm một lát, rồi lại bước tiếp. Đến khi đi xa rồi, nhiều khi cũng chẳng còn nhớ nổi cây ấy hình thù ra sao, cao thấp thế nào."
Lúc ấy nghe thì thấy triết lý, nay nhớ lại mới thấy đắng ngắt.
Vạn Thanh Lam không khỏi tự hỏi – phải chăng mình cũng chỉ là một “bóng cây ven đường” trong đời của Cố Nguyệt Hoài? Một người bạn đồng hành ngắn ngủi, chỉ vừa khuất mắt đã trở thành ký ức mờ nhòa giữa năm tháng?
Cô không dám trả lời câu hỏi ấy. Không phải vì không biết, mà vì sợ chính bản thân mình đã biết câu trả lời – và nó quá đau lòng để thừa nhận.
Rời khỏi 《 quần chúng nhật báo 》 , Cố Nguyệt Hoài không vòng qua công xã như mọi lần. Trời chiều âm u, những áng mây xám đục phủ mờ cả chân trời, gió từ ruộng thổi lên mang theo mùi ngai ngái của đất, của rơm khô, như nhắc nhở cô rằng: đã đến lúc trở về nơi chốn mình thuộc về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1924.html.]
Cô về thẳng đại đội sản xuất Đại Lao Tử. Vừa bước chân vào sân, hai bóng nhỏ trong nhà đã ngẩng đầu lên.
“Ơ? Bé… sao về sớm vậy?”
Nga
“Chị dâu! Sao chị lại xách về lắm đồ thế kia?”
Yến Thiếu Ương và Cố Tích Hoài đang ngồi dưới hiên đọc sách, trông thấy cô lập tức đứng dậy. Ánh mắt họ đồng loạt dừng lại trên đống đồ đạc trong tay cô – bảng tên, tập hồ sơ, chiếc bút máy cũ kỹ – những thứ chẳng cần nói cũng đủ rõ: cô đã thôi việc.
Cố Tích Hoài nhìn em gái, ánh mắt trầm xuống. Một thoáng im lặng giữa ba người. Anh không hỏi nguyên do, chỉ lặng lẽ vươn tay, vỗ nhẹ lên vai cô, trầm giọng nói:
“Muốn khóc thì cứ khóc. Ở nhà rồi, không cần gồng lên nữa.”
Anh là người hiểu rõ, để có được công việc ở 《 quần chúng nhật báo 》 không phải chuyện đơn giản. Giữa bao nhiêu người, em gái anh có thể chen chân vào đó, đã là một chuyện khó như lên trời. Nay đột ngột trở về, không cần hỏi cũng biết là bên trong đã trải qua chuyện chẳng lành. Nhưng anh biết, lúc này mọi lời hỏi han đều vô nghĩa. Chỉ còn một câu: "Khóc đi." Là chân thành nhất.