Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Nguyệt Hoài vừa định mở miệng đáp lời, thì ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng động cơ xe tắt máy. Âm thanh ấy không lớn, nhưng trong cái yên ắng của buổi trưa, lại như mũi kim sắc nhọn chọc thủng bầu không khí, len qua khung cửa gió, chạm thẳng vào thính giác – khiến cả hai anh em đồng loạt khựng lại.
“Lại là Lâm Cẩm Thư đến à?” – Cố Tích Hoài cau mày, giọng mang theo vài phần không vui. Nhưng vừa dứt lời, sắc mặt anh liền thay đổi – bởi tiếng nói vang lên sau đó, khiến anh lập tức nhận ra mình đã đoán sai.
“Không nhờ phúc của chị cả, không biết đời này em có cơ hội được ngồi lên ô tô không nữa!” – Giọng Cố Ngân Phượng vang to rõ ràng từ ngoài sân vọng vào, ngọt đến phát lạnh, như rót mật vào tai, nhưng lại khiến người nghe sởn da gà bởi sự giả tạo trắng trợn.
Nghe đến đó, nét mặt Cố Tích Hoài thoắt chốc sầm xuống. Anh quay sang nhìn em gái, đôi mày chau lại đầy nghi hoặc:
“Sao lại là bà ta nữa? Chẳng phải lần trước tức tối bỏ đi rồi sao? Còn tưởng chẳng bao giờ dám vác mặt tới đây nữa chứ.”
Tuy xưa nay ai cũng biết cô hai của nhà họ Cố này mặt dày vô cùng, nhưng lần đó bị em gái ép đến mức không còn lời nào để nói, cả bụng đầy giấm chua ôm đi – cứ ngỡ ít nhất cũng phải kiêng dè đôi chút. Nào ngờ mới đó đã lại mặt dày quay về, chẳng khác nào chưa từng bị bẽ mặt. Cô hai thật sự là mỗi lần gặp đều có thể giúp anh đổi mới nhận thức về mức độ không biết xấu hổ của bà ta .
So với sự ngạc nhiên và khó chịu của anh hai, ánh mắt Cố Nguyệt Hoài không có chút kinh ngạc nào , chỉ là lạnh xuống rất nhiều . Cô nhớ lại lần gặp Cố Thiên Phượng xuất hiện trước cổng đơn vị, từ lúc đó đến giờ đã qua đi một thời gian, cô còn đang nghi ngờ vì đám người này vẫn chưa có động tĩnh gì. Hóa ra là vì còn chưa lôi kéo “quân tiếp viện” – Nhiếp Bội Lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1928.html.]
Hôm nay đến là đã chuẩn bị đầy đủ , mục tiêu là nhắm thẳng vào lão cha dễ mềm lòng của cô , phải không ?
Cố Ngân Phượng vừa mới bước xuống xe đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía sân sau . Trong lòng bà ta có suy đoán, cố tình lên giọng, âm sắc the thé, đầy hàm ý:
“Ơ kìa, phía sau nhà đang xây phòng mới đấy à?”
Nga
Một câu nói buông ra, khiến Cố Thiên Phượng còn chưa kịp đóng cửa xe, đã quay ngoắt đầu nhìn về phía sau nhà, mắt lóe lên tia tham lam chẳng buồn che giấu. Nhiếp Bội Lan đứng bên cạnh, thần sắc lập tức thay đổi. Bà ta vốn miễn cưỡng tới đây, mặt mày hờ hững như không, nhưng lúc này lại hơi nheo mắt, trong ánh nhìn ẩn giấu rõ ràng vẻ nghi hoặc cùng khinh miệt.
Xây nhà?
Trước kia cái nhà này nghèo tới mức cơm còn phải chia phần, cháo thì loãng như nước vo gạo, mỗi lần đến đây như bước vào nơi tận cùng của khổ cực. Ấy thế mà bây giờ lại có tiền xây thêm phòng? Mắt bà ta khẽ đảo một vòng, trong lòng tức đến nghiến răng nhưng ngoài mặt lại nở nụ cười đầy vẻ “quan tâm”, ánh nhìn không rời khỏi đống gạch vữa phía sau nhà.
Xây nhà ?