Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những lời mỉa mai của Nhiếp Bội Lan rơi vào tai Cố Nguyệt Hoài chẳng khác nào cọng rơm đập vào vách tường đá — không đau, không ngứa, càng không đáng để bận tâm. Cô khẽ nhếch môi, đôi mắt hờ hững không gợn chút xao động.
“Lệ khí?” – cô cất tiếng, giọng nói bình thản nhưng từng chữ sắc như d.a.o cắt – “Thời buổi này nếu không đủ cứng rắn, không đủ lạnh lùng, thì đã sớm bị người ta giẫm nát dưới chân. Không lạnh, không gồng lên mà sống, thì chỉ có nước làm thân rơm rạ cho người khác chùi chân.”
Ngón tay thon dài khẽ vuốt nhẹ vạt áo cho phẳng phiu, từng động tác toát lên sự điềm tĩnh đến tàn nhẫn.
Nga
“Huống chi, tôi sống bằng sức mình, không ăn bám vào ai, càng không cần phải dựa vào mồm miệng thiên hạ để tồn tại. Còn cái gọi là ‘dáng dấp dịu dàng’ mà cô cả vừa nói ấy...” – cô khẽ nhướng mày, ánh mắt quét thẳng về phía Nhiếp Bội Lan – “...thứ đó có lẽ chỉ hợp với mấy người quen sống dưới chân kẻ khác, thích làm nền để người ta bước lên mà thôi.”
Lời vừa dứt, cô bật cười nhẹ. Không phải tiếng cười vui vẻ, mà là một tiếng cười sắc lạnh, rành rọt từng cung bậc khinh miệt.
Cô bước chậm đến bên bàn, bưng lấy ly nước thủy tinh đã nguội ngắt từ lâu, uống một ngụm rồi đặt xuống. Khi lên tiếng lần nữa, giọng cô không lớn, không gấp, nhưng mỗi từ rót ra đều như búa bổ vào thẳng mặt đám người đang ngồi đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1934.html.]
“Mà cô này , mấy người cũng lớn tuổi rồi, mà sao càng ngày da mặt càng dày thế? Một người còn hơn một người. Tôi nhớ rõ rành rành, lần trước trong bữa tiệc chia tay con gái cô xuống nông thôn, chúng ta đã xé toạc mặt nạ rồi mà . Vậy mà hôm nay, cô vẫn dám đến đây, đứng thẳng lưng mà nói chuyện? Chậc , không biết xấu hổ thấy nhiều rồi , không biết xấu hổ thành như cô ... lại là chưa từng thấy bao giờ !”
Ánh mắt cô chuyển sang Cố Ngân Phượng, không giận mà đầy sát khí.
“Còn cô hai, lần trước vác bộ mặt khóc sướt mướt tới, nói năng khúm núm, giả vờ ‘hạ mình hàng quý’ để moi tài sản bà nội tôi để lại. Vừa giở bộ thương cảm, vừa đem quan hệ thân thích ra ép người. Kết cục ra về với bộ mặt xám như tro. Nay lại dắt thêm cả đội hình, đến đây diễn thêm màn ‘thăm hỏi tình thân’ nữa? Hay là, cô nghĩ đổi góc tấn công thì tôi không nhận ra mưu đồ của các người?”
Từng lời nói không mang một chữ thô tục, nhưng lại bóc trần trắng trợn bản chất thật sự: tham lam, đạo đức giả, mượn thân tình để vơ vét.
Cố Nguyệt Hoài lúc này không đơn thuần là phản kích. Cô đang tuyên chiến. Làm một nhát cắt lạnh lẽo mà dứt khoát, để từ nay dẹp yên mọi âm mưu dây dưa.
Cô đã sớm nhìn thấu cái gọi là “máu mủ ruột rà” trong nhà này chỉ là tấm bình phong để che đậy lòng tham. Mà cô thì không rảnh, cũng không đủ kiên nhẫn để tiếp tục diễn vai “đứa cháu gái hiểu chuyện” với đám người chẳng có lấy một tấc lòng tử tế ấy.