Cố Chí Phượng bước chân vào nhà, đôi chân còn dính bùn đất, mồ hôi chưa ráo, lòng vẫn còn phơi phới nghĩ đến được ăn cơm với con gái . Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, niềm vui đó đã vụn vỡ như tro bụi khi ông nhìn thấy những bóng người đang ngồi chễm chệ giữa nhà — những khuôn mặt vừa quen vừa xa, vừa gần gũi trong m.á.u mủ, nhưng lại đầy khoảng cách của lợi danh, toan tính.
Tuy đầu óc Cố Chí Phượng có chút kém , những cũng chẳng ngây ngô đến mức không hiểu nhân tình thế thái. Hơn hai mươi năm nay, có mấy khi họ bước chân đến nhà ông? Đặc biệt là chị cả , không đúng , Nhiếp Bội Lan kia , càng là một lần cũng không đặt chân tới . Đừng nói đến dịp lễ Tết, ngay cả khi mẹ ông mất, người đến cũng chẳng đủ một bàn, vậy mà giờ lại kéo tới đầy đủ như vậy , miệng nói quan tâm, lòng .... thật sự là quan tâm sao ?
Hay chỉ là mùi tiền khiến người ta bỗng thấy họ hàng thân thích?
Cố Ngân Phượng thấy Cố Chí Phượng đã về, liền bước ra đón, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Lần trước bị Cố Nguyệt Hoài vạch mặt trước bao người, mất hết cả thể diện, bà ta còn ghi hận đến giờ. Nhưng hôm nay, vì chút tiền, bà ta tạm gác sĩ diện sang một bên, cười cười nói nói, giọng dỗi hờn mà ẩn giấu mưu toan:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1936.html.]
Nga
“Lão Tứ, lần trước chẳng phải chị đã nói em phải dạy lại con gái cho cẩn thận. Em nhìn xem, nó mở miệng ra toàn nói những gì ! Chúng ta đều là trưởng bối của nó , ăn nói thế được sao ? Còn về chuyện hôm tất niên , hôm đó là chị sai , chị lanh mồm lanh miệng nói lung tung , em biết tính chị mà . Chúng ta là anh chị em trong nhà , từ nhỏ chính là lớn lên cùng nhau , chẳng lẽ lại vì vài câu mâu thuẫn mà tình nghĩa cũng không còn ?”
Bà ta vừa nói vừa đảo mắt một vòng quanh nhà, ánh nhìn dừng lại một nhịp nơi chiếc xe đạp dựng gọn ở góc tường. Một tia ghen ghét lóe lên trong đáy mắt, rồi bị bà ta khéo léo giấu đi sau nụ cười giả tạo.
“Chị cả bận trăm công nghìn việc mà cũng cố đến thăm em. Chẳng lẽ đến một chút mặt mũi em cũng không muốn cho?”
Giọng điệu đầy vẻ trách móc, nhưng ẩn sau lại là một tầng ý khác — ép buộc, đòi hỏi, nhắc nhở về cái gọi là “tình thân”.
Cố Ngân Phượng không phải kẻ ngây thơ. Bà ta là người đã quen lăn lộn ngoài xã hội, biết lúc nào nên mềm, lúc nào cần cứng. Hôm nay đến đây, trong lòng đã tính kỹ: mặt mũi có thể mất, thể diện có thể bỏ, chỉ cần moi được chút gì từ nhà lão Tứ là được. Căn nhà này đang trong quá trình thi công cơi nới , xe đạp kia lại vừa mới mua, không có vài trăm đồng trong tay thì dám làm những chuyện đó sao?
Bà ta thầm tính toán trong đầu. Bao năm qua, ai chẳng biết lão Tứ sống nghèo kiết xác, cả ngày cắm mặt ra đồng, quanh năm chẳng ngóc đầu nổi. Vậy mà giờ bỗng dưng khấm khá, chắc chắn là có của cải tích luỹ .
Hừ ! Cùng một mẹ nuôi lớn, ai so với ai hơn , ai so với ai kém ? Dẫu bà ta không phải m.á.u mủ ruột già , thì ... cũng có thể phân ít hơn một chút mà , sao nhà lão Tứ lại độc chiếm hết được.
Sự ghen tỵ len lỏi khắp từng suy nghĩ, từng ánh mắt