Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Chí Phượng dừng lại, ánh nhìn quét qua gương mặt đang tái nhợt của Cố Ngân Phượng, rồi chuyển sang Cố Thiên Phượng, cuối cùng dừng lại ở Nhiếp Bội Lan:
" Nay lại quay về, đem cái danh “anh cả”, “chị cả”, “chị hai” ra để đòi hỏi, để trách móc, còn hỏi tôi câu “thật sự muốn đoạn tuyệt m.á.u mủ ruột rà với chúng ta sao?” ? Các người... còn chút liêm sỉ nào nữa không?
Giây phút đó, ánh mắt của Cố Chí Phượng đã không còn là của một người em út từng khom lưng chịu thiệt, từng day dứt, từng sống trong mặc cảm vì nghĩ mình không tròn đạo hiếu, không xứng với tình thân. Ánh mắt ấy giờ đây là của một người đàn ông đã tỉnh ngộ, đã nhìn rõ chân tướng lòng người, đã không còn bất kỳ ảo vọng nào với cái gọi là “tình anh em ruột thịt”.
Từng vết thương cũ nay đã thành sẹo, mà mỗi vết lại nhắc nhở ông rằng: lòng tốt nếu đặt sai chỗ, chỉ là thứ để người khác dẫm lên.
Trong đáy lòng ông, chưa bao giờ là kẻ m.á.u lạnh, nhưng cũng không phải kẻ ngốc nghếch sống mãi trong quá khứ. Những năm tháng cam chịu, không phải vì sợ, mà là vì ông từng không nỡ. Nhưng nay, vì con gái, vì mái nhà nhỏ này, ông phải học cách cứng rắn — dù có phải đạp đổ hết những điều từng gọi là thân tình giả tạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1942.html.]
Hơn hai mươi năm về trước, ba người đó từng không ngần ngại cắt đứt mọi ràng buộc m.á.u mủ với ông. Vì danh, vì lợi, vì con đường tiến thân mà giẫm đạp lên danh dự và cốt nhục nhà họ Cố. Khi đó ông còn trẻ, đời sống túng thiếu, gánh vác cả gia đình , nhưng ông vẫn cắn răng nhẫn nhịn, cố tự an ủi mình rằng: "Thời buổi ấy, ai cũng lo thân, có thể thông cảm được phần nào." Nhưng đến giờ phút này, ngẫm lại, ông mới thấy mình ngày đó ngây ngô biết chừng nào.
Bây giờ, tình cảnh trong ngoài đổi khác, bọn họ lại lần lượt mò về, ngoài miệng xưng anh chị ruột già , miệng nam mô nhưng bụng một bồ d.a.o găm, giả nhân giả nghĩa diễn tuồng "tình thân m.á.u mủ". Chẳng qua cũng chỉ vì chút lợi lộc lửng lơ trước mắt, nghĩ rằng ông cả đời quê mùa, cam chịu, dễ bị dụ dỗ. Trong mắt họ, ông chẳng khác gì một quân cờ – thứ công cụ tạm thời, dùng xong rồi vứt.
Cố Chí Phượng không phải không nhìn thấu. Nếu chẳng phải dạo gần đây Cố gia được cô con gái nhỏ vực dậy, cơm có thịt ăn, bếp có khói nấu, chắc chắn đến cái bóng của bọn họ cũng chẳng bén mảng tới. Nhiếp Bội Lan — vợ của phó thư ký Cách Ủy Hội — mấy năm nay ngồi kiêu căng như phượng hoàng trên mây, nay bỗng dưng chịu khó bước chân vào chiếc sân nát nhà ông? Chuyện đó nếu không có mưu đồ, chẳng khác nào trời đổ tuyết giữa mùa hè.
Còn Cố Thiên Phượng, công nhân xưởng chế biến thịt, ngày trước một mực vợ bảo ... lúc nào cũng cố tránh xa xa sợ gia đình ông đến xin xỏ vay mượn . Cố Ngân Phượng – làm công ở nhà máy dệt bông – năm đó vì một suất vào biên chế mà không tiếc bán rẻ cả danh dự, thế mà giờ cũng bày ra bộ mặt “chị em nghĩa tình”, tay bắt mặt mừng. Nếu Cố gia vẫn trong cảnh nghèo kiết xác như thuở trước, liệu có ai trong bọn họ dám hé răng nhắc đến hai chữ “người thân”?
Nga