Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bầu không khí trong căn phòng bỗng chốc như bị đóng băng, lạnh buốt và ngột ngạt đến mức chỉ một tiếng động khẽ thôi cũng đủ khiến không gian ấy vỡ vụn. Không ai mở miệng, cũng không còn ai dám ngẩng đầu. Cố Tích Hoài vừa dứt lời, ba người bị điểm mặt chỉ tên đứng c.h.ế.t lặng như tượng gỗ, mặt mũi khi đỏ bừng, lúc trắng bệch, nhưng tuyệt nhiên không phản bác được một lời. Bởi lẽ — tất cả những gì anh nói ra, đều là sự thật trần trụi, cay nghiệt đến không thể chối cãi.
Anh đứng đó, thẳng lưng như cây tùng trong gió lạnh, ánh mắt sắc như d.a.o rạch thẳng vào lớp mặt nạ của những kẻ trước mặt. Trong ánh nhìn ấy, không còn sót lại lấy một tia khoan dung. Suốt bao năm qua, vì cha, anh từng nhiều lần nhún nhường, thậm chí có lúc từng tự hỏi bản thân, liệu có quá khắt khe với ' người thân ' hay không , liệu có nên chừa cho họ một đường lui. Nhưng giờ phút này, khi chứng kiến ba con người ấy trơ trẽn chìa tay đòi chia của, thì trong lòng anh chỉ còn lại phẫn nộ và khinh miệt.
Bọn họ — từng được Cố gia cưu mang như con ruột, từ cái ăn, cái mặc cho đến đường học hành, công việc, đều không thiếu thứ gì. Thế nhưng đến cuối cùng, thứ mà bọn họ đáp lại, lại là sự vô ơn cạn tàu ráo máng. Không hề biết nhớ ơn, lại càng không biết xấu hổ.
Mà người bị đả kích sâu sắc nhất, không ai khác — chính là Cố Chí Phượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1946.html.]
Nga
Cố gia đã từng đối xử với họ hết mực chân tình. Cha ông từng dạy ông : “Dù không cùng huyết thống, nhưng đã gọi là người một nhà thì phải đối xử bằng cái tâm.” Và ông đã sống đúng như thế. Nhưng nay, khi nhìn ba người trước mặt — những kẻ từng được cha ông nuôi nấng, dìu dắt — chẳng khác nào nhìn ba lưỡi d.a.o cắm ngược vào tim.
Tình thân? Đến cuối cùng cũng chỉ là một chiếc áo rách.
Cố Thiên Phượng khi nãy còn muốn vùng lên, nhưng bị Cố Tích Hoài ép hỏi đến cùng, nhất thời á khẩu. Trong đầu chợt hiện về hình ảnh năm xưa: khi còn là một đứa trẻ không nơi nương tựa, bị người đời khinh khi, chính Cố gia là nơi cho ông ta nương nhờ. Chén cơm đầu tiên, chiếc áo đầu tiên, thậm chí cây bút để đi học — đều là nhờ ân huệ của người khác. Mỗi bước chân ông ta có được, đều là Cố gia trải thảm mà thành. Vậy mà hôm nay, ông ta lại dám trơ mặt trở về, đòi chia của. Nghĩ đến đây, cổ họng nghẹn lại, câu chữ vụn vỡ trong miệng, nói chẳng thành lời.
Cố Ngân Phượng thì sắc mặt đã sớm đại biến. Bà ta là kẻ sĩ diện nhất trong đám, ngày thường ở đơn vị vẫn hay bô bô khoe rằng mình có anh rể là cán bộ ở đại viện Cách Ủy huyện. Nay bị lời của Cố Tích Hoài giáng cho một đòn chí mạng: " Nếu tôi đem những việc hôm nay ra kể với toàn thể đồng nghiệp, để người ta biết rõ bộ mặt thật của mấy người "
Một câu ấy, chẳng khác nào lột sạch lớp mặt nạ hào nhoáng bà ta đang bám víu. Sau này còn giao thiệp gì với thiên hạ? Còn ai dám bắt tay hay tin tưởng? Cái danh dự bà ta ra sức tô vẽ suốt mười mấy năm qua, e rằng sẽ sụp đổ trong chớp mắt.