Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Chí Phượng rốt cuộc cũng chẳng thể nén nhịn thêm được nữa.
Ánh mắt ông nhìn ba người thân trước mặt đã không còn như xưa — không còn là sự mơ hồ, do dự hay hoang mang vốn có, càng chẳng phải vẻ nhu nhược thường thấy của một người hiền lành dễ mềm lòng. Thay vào đó là một cái nhìn sắc lạnh và tỉnh táo đến đáng sợ, như thể một người vừa từ trong bóng tối bước ra ánh sáng, nhìn thấu mọi ngóc ngách u ám của lòng người.
Ông chậm rãi đứng thẳng dậy, giọng nói trầm thấp nhưng rắn rỏi :
“Được rồi, đi đi. Tôi không có kiên nhẫn khách sáo với mấy người thêm một câu nào nữa. Từ nay về sau, cắt đứt quan hệ. Ai đi đường nấy, đừng ai nhận ai.”
Ông dừng một nhịp, ánh mắt xoáy thẳng vào mặt từng người, rồi tiếp lời bằng giọng thản nhiên mà dứt khoát:
“Nếu mấy người muốn coi tôi là thằng ngốc, thì cứ coi là như vậy đi. Tôi 'đầu trọc', chẳng sợ 'bị nắm tóc'. Lòng người bạc trắng thế nào, hôm nay tôi đã thấy đủ rồi. Sau này có xảy ra chuyện gì, mất chức mất việc, cũng đừng trách tôi không từng nhắc trước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1948.html.]
Lời vừa dứt, Cố Ngân Phượng như bị dội cả chậu nước đá từ đầu xuống chân, sống lưng lạnh buốt, đôi môi đang mỉm cười gượng gạo cũng đông cứng lại, toàn thân run lên như cành khô trước gió. Ánh mắt bà ta lộ rõ sự hoảng hốt, chẳng còn giữ nổi vẻ điềm nhiên giả tạo ban nãy. Bởi bà biết — lần này là thật rồi. Cố Chí Phượng không còn là cậu em dễ dụ nữa.
Người đàn ông từng vì tình thân mà lùi bước, từng vì chị em mà chịu thiệt, hôm nay rốt cuộc cũng đã hoàn toàn thức tỉnh. Bao nhiêu năm nhẫn nhịn, đổi lại chỉ là những toan tính, lợi dụng và phản bội. Sự mềm lòng nào rồi cũng có giới hạn, mà khi giới hạn ấy bị phá vỡ, thì thứ còn lại chỉ là tàn nhẫn.
Cố Thiên Phượng và Nhiếp Bội Lan cũng không khá hơn là bao. Cả hai im lặng, sắc mặt tái mét, ánh mắt lấm lét, không dám đối diện với cái nhìn lạnh lẽo của Cố Chí Phượng. Bọn họ vốn tưởng ông vẫn là người dễ lừa như xưa, không ngờ lại có ngày bị chính người em trai từng chịu thiệt vì mình quay lưng lạnh lùng như vậy.
Nga
Cố Chí Phượng lúc này không còn do dự nữa. Những người hiểu rõ ông đều biết — tính ông vốn thật thà, không giỏi đấu khẩu, càng chẳng quen với chuyện tranh giành. Nhưng một khi đã quyết đoạn tuyệt, thì có trời xuống khuyên cũng không lay chuyển được.
Ông từng mềm lòng, từng bị gạt, từng tin tưởng mù quáng chỉ vì hai chữ "người nhà". Nhưng những năm tháng nhọc nhằn, đổi lại là sự vô ơn, chà đạp, và cả lòng tham không đáy — đã hoàn toàn xóa nhòa chút tình nghĩa còn sót lại trong ông. Đến hôm nay, ông đã không còn coi họ là người thân nữa. Chỉ là người dưng. Là khách qua đường.
Ánh mắt Cố Ngân Phượng vội vàng liếc về phía Nhiếp Bội Lan, tưởng đâu sẽ thấy chút hối lỗi, ít ra là vẻ chột dạ, nào ngờ lại bắt gặp một nụ cười thản nhiên đến ghê người. Nhiếp Bội Lan không hề có chút xao động nào trước cảnh em trai họ nổi giận, cũng chẳng buồn che giấu sự lạnh nhạt trong đáy mắt.