Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhiếp Bội Lan đứng c.h.ế.t lặng giữa gian nhà nhỏ, hai tay siết chặt quai bao , đầu ngón tay trắng bệch như mất máu. Cô ta không khóc lóc, không la hét, cũng chẳng giận dữ xông tới như mọi khi — nhưng ánh mắt chòng chọc vào Cố Nguyệt Hoài lại như muốn ăn tươi nuốt sống.
Mà Cố Nguyệt Hoài thì vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, dáng vẻ lạnh nhạt ấy chẳng khác nào một lưỡi d.a.o mỏng, cứa thẳng vào lớp mặt nạ giả dối mà Nhiếp Bội Lan khổ sở gắng giữ.
Đôi mắt Nhiếp Bội Lan dại ra, vừa hoảng hốt vừa cuồng loạn. Chuyện kia… làm sao Cố Nguyệt Hoài lại biết được? Bà ta đã xử lý kín kẽ đến thế, gần như không có một ai biết đến chuyện này , vậy thì rốt cuộc là chỗ nào đã để lộ?
Nếu vấn đề tác phong của Đỗ Kim bị công khai, tất cả mọi thứ sẽ sụp đổ. thân phận hiện tại của bà ta chẳng khác nào lâu đài cát — chỉ một đợt sóng nhỏ cũng đủ cuốn sạch.
“Không thể nào! Chuyện này... không có khả năng!”
Bà ta gằn từng chữ, giọng khản đặc như cào từ cuống họng, ánh mắt đỏ ngầu, dữ tợn như dã thú bị dồn vào đường cùng.
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng mày, khóe môi cong nhẹ một nụ cười hờ hững. Một nụ cười không lớn, nhưng lạnh như băng giá cuối đông. Cô không cần gào thét, cũng chẳng cần đập bàn đập ghế, chỉ vài lời đủ khiến đối phương lảo đảo đứng không vững.
“Không thể à? Tôi lại thấy rất có thể đấy.” – Cô nghiêng đầu, giọng thản nhiên như đang trò chuyện về một chuyện nhỏ nhặt – “Vọng Xuân Lộ… số nhà bao nhiêu nhỉ? Tôi nhớ không rõ, hay là để tôi đi xác nhận lại một chút?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1951.html.]
Cô nói xong,nhìn chằm chằm Nhiếp Bội Lan với một ánh mắt hứng thú , như thể đang thưởng thức vẻ mặt thay đổi đến méo mó của đối phương.
Nhiếp Bội Lan tái mặt, thân thể như bị ai đánh một gậy vào lưng, loạng choạng lùi lại nửa bước. Ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài lúc này đã không còn là oán độc đơn thuần, mà lẫn cả khiếp đảm và bất lực.
Cố Chí Phượng và Cố Ngân Phượng đứng một bên , nghe Cố Nguyệt Hoà và Nhiếp Bội Lan người tới ta đi mà như lạc vào sương mù , chẳng hiểu ra sao , nhưng sắc mặt tái nhợt đến biến dạng của Nhiếp Bội Lan đã đủ khiến người ta biết rằng đây cũng không phải việc gì tốt .
Cố Nguyệt Hoài đưa tay khẽ gõ mặt bàn, giọng đều đều, nhẹ nhưng sắc bén: “Muốn giơ d.a.o ra hù người khác thì trước tiên phải tự lau sạch cái m.ô.n.g mình đã."
"Bằng không, chẳng khác nào đứng chưa vững, đã muốn đạp người khác xuống — chẳng phải quá buồn cười sao, Nhiếp nữ sĩ?”
Mỗi câu mỗi chữ như chạm đúng vào huyệt sinh tử của đối phương. Đòn đánh không cần rùm beng, nhưng vừa đủ khiến đối phương rơi vào thế thua hoàn toàn.
Nhiếp Bội Lan run rẩy, lảo đảo bước đến, bàn tay run lên đập mạnh xuống mặt bàn: “Chuyện đó là bí mật! Cô… cô đã nghe từ đâu? Cô… có nói cho ai chưa?”
Nga
Cố Nguyệt Hoài không đổi sắc, chỉ nhướng nhẹ đôi mi dài, thản nhiên buông một câu: “Bây giờ đã chịu nói chuyện đàng hoàng rồi sao?”