Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 1957

Cập nhật lúc: 2025-04-09 13:55:49
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lúc sau, Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng thu lại cảm xúc, ánh mắt đã trở nên bình tĩnh như mặt hồ sau cơn gió, giọng nói cũng dịu đi:

“Được rồi, mấy chuyện này nhắc lại chỉ thêm phiền lòng. Chúng ta vẫn nên nói chuyện Phong thị đi .”

Nghe nhắc đến hai chữ ấy, sắc mặt Cố Chí Phượng liền khựng lại, đôi chân mày vốn đã có chút giãn ra giờ lại cau chặt như chạm phải sợi dây vô hình trong lòng. Trong đầu ông thoáng hiện lên thông tin tuyên truyền được lặp đi lặp lại trên loa của Đại đội sáng nay — Phong thị xuất hiện ' phố lương ' chất lượng đã được kiểm chứng , đặc biệt là giá cả đảm bảo chỉ bằng giá sàn tại các trạm cung ứng lương , thông tin về ' phố Lương ' vừa xuất hiện đã bắt đầu gây chấn động không chỉ trong thôn mà cả huyện đều râm ran bàn tán.

Ông do dự trong giây lát, đoạn trầm giọng nói, ngữ khí có chút dè chừng:

“Chỗ đó... tình hình rất phức tạp . Nếu không thực sự cần thiết thì chớ tới gần, nhà mình hiện tại cũng chưa đến mức thiếu lương để phải mạo hiểm đi đến đó .”

Ông nói dứt câu, còn chưa kịp chớp mắt, đã thấy Cố Tích Hoài ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cha, ánh mắt không giấu nổi sự không tán đồng . Giọng anh lập tức vang lên, rành rọt mà dứt khoát:

“Cha, lời sao có thể nói như vậy . Người xưa vẫn có câu : ‘Phòng còn hơn chống’."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1957.html.]

“Hơn nữa , nhà mình đông người, miệng ăn thì nhiều. Bây giờ lương thực còn đủ, nhưng ai dám nói trước mấy tháng tới sẽ ra sao? Nếu một ngày nào đó tình hình chuyển biến xấu, không chừng có tiền trong tay cũng không mua nổi hạt gạo. Giờ không chủ động tích trữ thêm, đến lúc thật sự khan hiếm, e là muốn xoay sở cũng không kịp nữa rồi.”

Anh dừng lại, liếc nhìn hai em đang ngồi nghe chăm chú, giọng nói dần trầm xuống, mang theo chút trăn trở thật lòng:

“Phong thị lần này bán giá thấp, trong mắt con không hẳn là hành động đơn thuần vì dân. Ngược lại, đó rất có thể là đòn lôi kéo đầu tiên – lấy lỗ làm mồi nhử. Lương thực đâu phải nước sông, muốn rót bao nhiêu cũng có? Với tốc độ tiêu thụ thế này, họ không thể chống đỡ lâu dài được.”

Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu, ánh mắt khẽ đảo về phía anh ba, trong giọng nói trầm ổn lại lộ rõ ý dò xét:

“Anh ba, sao anh khẳng định như vậy?”

Nga

Cố Tích Hoài bật cười khẽ, ánh mắt hơi híp lại như thói quen mỗi khi muốn nói điều gì sâu xa:

“Em thử nghĩ xem, Thanh An huyện cách Phong thị một quãng đường dài, vậy mà chỉ trong một buổi sáng, tin tức đã truyền tới tận đội sản xuất nhỏ bé như nơi này . Một nơi hẻo lánh, nghèo khó như thế này mà còn biết, thì những vùng lân cận khác, e là đã và đang trên đường ùn ùn kéo tới rồi .”

Loading...