Vừa nghe thấy tiếng loa phát thanh vang lên báo hiệu tàu sắp đến ga, Cố Tích Hoài lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô kéo dậy, động tác dứt khoát như thể chỉ mong mau chóng thoát ra khỏi cái “thùng sắt kinh hoàng” mà anh vừa trải qua.
Lần đầu tiên rời xa nhà, đi tàu lửa, là một trải nghiệm anh sẽ không bao giờ muốn lặp lại.
Không dễ chịu chút nào.
Thậm chí... cực kỳ khủng khiếp.
Nga
Thế nhưng, vừa đặt chân xuống sân ga, anh mới thực sự hiểu rõ: thứ khiến người ta kinh hãi không nằm trên đoàn tàu kia, mà chính là ngoài nó.
Còn chưa kịp đứng cho vững, thì ngay trước mặt hai chị em, một người đàn ông trung niên lao vọt ra như một cơn gió, chộp lấy túi hành lý của một hành khách đứng gần. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã xoay người lẩn vào đám đông, biến mất không chút tăm hơi giữa biển người nhốn nháo.
Người bị giật túi còn chưa kịp la lên, xung quanh đã lại rối như tơ vò, tiếng người gọi nhau, tiếng xe kéo, tiếng rao hàng dồn dập — không một ai đoái hoài đến chuyện vừa xảy ra.
Cố Tích Hoài sững người, sắc mặt trắng bệch, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Còn Cố Nguyệt Hoài thì vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ánh mắt lãnh đạm. Cô chỉ khẽ siết c.h.ặ.t t.a.y anh ba, thấp giọng nói, giọng nói tuy nhỏ nhưng từng chữ rõ ràng rành mạch:
“Đi thôi. Chỗ này... không nên ở lại lâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1961.html.]
Cô không nói nhiều, nhưng từng lời đều đánh trúng cốt lõi. Trong thời cuộc đầy biến động như hiện tại, nơi nào có người chen chúc, nơi đó nhất định có hỗn loạn. Tàu xe vốn là nơi tụ họp của dân tứ xứ, người thật – kẻ giả lẫn lộn, mà cũng là nơi bọn trộm cướp, lưu manh lợi dụng để mưu lợi. Chỉ cần sơ sẩy một chút là tiền mất tật mang, thiệt thân lúc nào không hay.
Cố Nguyệt Hoài chưa từng trông cậy vào bất kỳ ai. Tự mình đi, tự mình lựa đường, là cách duy nhất cô tin rằng có thể bảo vệ chính mình và người thân.
Phong thị không phải miền đất hứa. Nhưng đó là đối với người khác , còn với cô, nó là bàn cờ , và cô ... phải làm chủ ván cờ đó . Bởi : trong một xã hội mà trật tự đang rạn nứt từng mảng, đạo lý có thể bị đánh đổi bằng vài cân khoai sùng hay một bát cháo loãng. Người ta không xấu đi, chỉ là... cái bụng đói khiến người ta quên mất thế nào là lương tri.
Khi vào đến khu nội thành Phong thị, khung cảnh nhìn qua có phần yên ổn hơn. Trật tự có vẻ được giữ gìn đôi chút. Ít ra, những cảnh cướp bóc trắng trợn không còn tái diễn như ở trạm tàu.
Dọc theo con đường chính, không cần hỏi thăm ai, hai người cứ theo chân dòng người nườm nượp cũng đủ để tìm đến được nơi đang khiến cả những vùng lân cận xôn xao: phố Lương.
Nghe cái tên “phố Lương”, cứ ngỡ là một con phố buôn bán đàng hoàng, có cửa hàng, có biển hiệu hẳn hoi. Nào ngờ đến nơi mới hay — đó chẳng qua chỉ là một dãy dài kéo sát ven đường lớn, không mái che, không vách quây, không một quầy sạp cố định. Người bán lương thực dựng tạm mấy chiếc sọt tre, kẻ đứng kẻ ngồi, phơi mình dưới cái nắng gắt đầu trưa, mồ hôi ròng ròng chảy xuống cổ, xuống vai, vừa rao vừa quệt ngang mặt, gương mặt ai nấy đều sạm nắng, dày bụi.
Nhìn quanh, không khác gì một khu chợ dã chiến tạm thời mọc lên giữa thời buổi thiếu ăn thiếu mặc.