Trong những chiếc sọt tre chất đầy khoai khô, bột ngô, đậu đỗ, có nơi lác đác thêm vài quả trứng gà. Thứ bày ra nhiều , nhưng người chen chúc nhau mua còn nhiều hơn.
Vai kề vai, tay chạm tay, tiếng thở nặng nề lẫn vào mùi mồ hôi, mùi lương thực sống, mùi đất bụi ngai ngái — tạo thành thứ không khí nồng nặc, như thể ngửi ra được cả cái đói, cái nghèo đang rỉ rả từng hơi, bám chặt lấy từng tà áo vá, từng đôi dép sứt quai.
Cố Tích Hoài phải cố hết sức mới dắt tay cô chen được một khoảng đứng yên. Vừa ngẩng đầu nhìn quanh, anh ba đã không kìm được mà buột miệng:
“Trời đất —— đúng là phố Lương thật rồi.”
Nga
Còn Cố Nguyệt Hoài thì trầm mặc. Ánh mắt cô đảo một vòng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng thì âm thầm tán thưởng Hình Kiện.
Đúng như cô nghĩ, Hình Kiện quả thật có tài năng buôn bán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1962.html.]
Cứ cách vài mét lại có một người đứng bán, trước mặt là sọt tre to ngang bụng, chất đầy lương khô – không nhiều, nhưng được sắp xếp gọn ghẽ. Người bán đều là đàn ông tầm ngoài ba mươi, thân hình rắn rỏi, đôi mắt quét nhìn người mua như lưỡi d.a.o sắc. Sau lưng họ, đứng kèm một người đàn ông khác — cao lớn, mặt lạnh tanh, tay lăm lăm con d.a.o rựa giắt hông, ánh mắt lạnh lẽo dõi sát từng cử động của đám đông. Không lên tiếng, không can dự vào việc buôn bán, nhưng sự hiện diện ấy như một lời cảnh cáo âm thầm: “Đừng giở trò.”
Cảnh tượng ấy, người tinh ý nhìn vào lập tức nhận ra — đây là một hệ thống. Không phải ngẫu nhiên mà mấy chục người đàn ông giống nhau về dáng vẻ, cách ứng xử, lại tụ tập về một nơi như thế này, giữa nội thành, vào đúng thời điểm lương thực khan hiếm nhất.
Một phố Lương hỗn tạp mà lại không lộn xộn, buôn bán ngoài luồng nhưng không bị đàn áp, có hàng có người canh, có răn đe mà vẫn thu hút đông đảo dân chúng.
Dưới ánh nắng gay gắt, phố Lương như một bức tranh yên ắng giữa thời buổi xáo trộn. Không có tiếng cãi vã, cũng chẳng thấy cảnh chen lấn xô đẩy hay hôi của. Người mua lần lượt tiến lên, đưa tiền, nhận hàng, rồi nhanh chóng rời đi. Mọi thứ diễn ra có trật tự đến mức khiến người ta phải nghi hoặc — nếu không tận mắt nhìn thấy, e rằng khó ai tin nổi đây là một khu chợ buôn bán ngoài luồng.
Cố Tích Hoài siết chặt tờ tiền trong tay, ánh mắt phức tạp nhìn hàng người đang chậm rãi dịch chuyển. Mồ hôi rịn trên trán, lòng nóng như lửa đốt. Khi đến lượt, anh không đợi đối phương lên tiếng mà chìa tiền ra , hô to:
“Cho tôi năm mươi đồng tiền lương thực thô.”
Người bán trước mặt vẫn cúi đầu, tay đang sắp lại lương, không buồn ngẩng lên: “Chỉ được mua mười đồng. Mỗi người đều bị hạn chế.”
Cố Tích Hoài sững lại, mặt chợt cau có: “Hạn chế? Có tiền các anh cũng không muốn kiếm?”
Từ nhà ra đi ngàn dặm, lặn lội tìm tới tận đây chỉ vì nghe đồn có thể mua được lương thực. Vậy mà đến nơi lại bị chặn bằng quy định tréo ngoe này. Mười đồng tiền lương, đủ làm được gì? Cùng lắm chỉ đủ cho cả nhà ăn tằn tiện trong vài ba ngày.