Trong lúc chờ đợi, ánh mắt cô lặng lẽ quét một vòng khắp con phố, dừng lại nơi nhóm người đang bán lương thực. Quần áo lam lũ, giọng nói miền ngoài, hành động quen thuộc – đúng là người của Hình Kiện. Chỉ là... vẫn chưa thấy bóng dáng Hình Kiện hay Hổ Tử, không rõ chuyện con trai của Đao Sẹo đã xử lý ổn thoả chưa .
Hai anh em bôn ba trên con đường lương thực đến tận trưa, trên tay đã có bảy tám túi đầy nhóc – nào gạo thô, bột bắp, kê, lại thêm ít đậu xanh, đậu đỏ. Những thứ ấy chẳng phải lương thực quý hiếm gì, nhưng trong thời buổi thiếu trước hụt sau, gom góp được từng ấy đã là quý như vàng. Tính sơ sơ, đủ để một nhà bốn miệng ăn chống chọi qua được hai tháng đói kém.
Cố Tích Hoài vừa thở hổn hển vừa vỗ bụi trên tay, gương mặt rạng rỡ như vừa đánh thắng trận:
“Thế nào, thấy chưa? Lần này anh ba theo tới, có phải bớt được nửa phần khổ cực không?”
Nghe vậy, khóe môi Cố Nguyệt Hoài cong lên, ánh mắt ánh lên tia cười:
“Tối nay tìm một nhà khách nghỉ tạm một đêm. Ngày mai mình đi thêm một vòng nữa, mua cho đủ rồi hẵng quay về.”
Lời vừa dứt, Cố Tích Hoài sững người, cúi đầu nhìn mấy túi lương trong tay. Trọng lượng in hằn lên lòng bàn tay, nặng trĩu như nhắc nhở về từng bước vất vả lúc sáng. Anh ngẩng lên, gương mặt hoang mang:
Nga
“Còn... định mua thêm nữa hả?”
Cô không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ cúi người chỉnh lại mấy túi lương cho ngay ngắn. Động tác cẩn trọng, từng chút một, như sắp xếp lại cả một kế hoạch trong đầu. Rồi cô ngẩng lên, ánh mắt như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, giọng nói nhẹ tênh mà rành rọt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1964.html.]
“Chuẩn bị dư ra một chút vẫn hơn. Anh không thấy sao? Phía sau lưng chúng ta, chẳng biết còn bao nhiêu trận gió lớn đang chờ.”
Âm lượng không cao, nhưng từng chữ như đá ném xuống nước sâu, lan ra từng vòng âm vang trong lòng người. Trong khoảnh khắc ấy, Cố Tích Hoài chợt im bặt. Nét cười trên môi tan biến, thay vào đó là sự lặng thinh của người vừa bừng tỉnh. Anh nhìn em gái, rồi chỉ lẳng lặng gật đầu một cái thật mạnh.
Đúng vậy, gió đã nổi. Thời buổi này, không ai nói trước được điều gì. Chỉ có chuẩn bị chu toàn thì mới yên tâm mà sống qua ngày.
Nhà khách nhỏ nằm ở đầu phố, kiến trúc cũ kỹ nhưng kín đáo. Hai người thuê hai phòng đơn, tạm thời nghỉ lại. Vừa đặt chân vào phòng, Cố Nguyệt Hoài liền chỉ tay về phía mấy túi lương thực đặt sát tường:
“Anh ba, anh ở đây canh chừng chỗ này, để em đi mua cơm.”
Cố Tích Hoài lập tức nhíu mày, vẻ mặt không yên lòng. Anh bước tới bên cửa sổ, kéo rèm nhìn ra ngoài một lúc rồi xoay người:
“Thôi để anh đi. Em cứ ở lại trong phòng cho an toàn, đừng lang thang ngoài đường lúc này.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn dáng vẻ anh ba cau chặt mày, như thể có thể kẹp c.h.ế.t được con muỗi giữa hai chân mày ấy, liền bật cười khẽ:
“Anh đi em mới lo đấy. Thôi được rồi, quyết định vậy đi, đừng lằng nhằng.”
Dứt lời, cô không cho anh cơ hội phản bác, xoay người ra cửa. Ngoài trời nắng chang chang, ánh nắng rọi xuống mặt đường đầy bụi đất, từng hạt bụi bay tán loạn theo bước chân người. Vừa bước ra ngõ, cô đã nhanh chóng vẫy tay gọi một chiếc xe taxi đang dừng bên lề.
Trong thời buổi này, người đủ tiền đi taxi tuyệt không phải hàng dân thường. Nhưng cô ăn mặc gọn gàng, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt sáng và lời nói điềm đạm. Tài xế không hỏi nhiều, chỉ im lặng nổ máy chở cô đến địa chỉ cô báo.