Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xuống xe, Cố Nguyệt Hoài đi bộ qua mấy con ngõ nhỏ, len lỏi giữa đám đông.
Cuối cùng, cô dừng lại trước một căn nhà cấp bốn thấp bé – nơi cô thuê làm kho hàng. Vách tường loang lổ vết rêu, cửa gỗ xám bạc vì mưa nắng, mái hiên phủ một lớp bụi mỏng chưa ai động đến. Nhìn qua cũng đủ biết, chỗ này đã lâu không có người lui tới.
Cô thở nhẹ. Như vậy càng tốt. Trong thời loạn thế, có những nơi càng ít người biết càng là nơi an toàn. Nếu kho hàng thường xuyên có người qua lại, chẳng khác nào treo đèn dẫn lối cho tai họa tìm đến.
Cô móc chiếc chìa khóa sắt từ không gian Tu Di, tra vào ổ khóa cũ kỹ rồi xoay nhẹ. Cánh cửa cọt kẹt mở ra.
Cô bước vào, khóa kỹ cửa sau lưng, động tác gọn gàng, cẩn trọng. Sau đó , cô lần lượt lấy ra từng bao lương thực, từng rổ trứng gà, vài con gà trống, thỏ rừng còn sống từ không gian Tu Di, cẩn thận sắp xếp vào một góc nhà thông thoáng.
Nga
Biết khu chợ đen dưới sự thao tác của Hình Kiện có triển vọng phát triển lâu dài, lần này cô để lại lượng lương thực tương đối lớn, đủ để duy trì nguồn cùng trong một thời gian dài.
Làm xong mọi việc, Cố Nguyệt Hoài khóa cửa cẩn thận, rồi men theo lối nhỏ dẫn ra đường mòn phía sau, hướng thẳng về phía nơi Hình Kiện từng lui tới.
Lần trước, để đề phòng bị trả thù từ Thái Lan, cô đã đưa cho Hình Kiện hai trăm đồng, bảo anh ta âm thầm đem theo người của mình chuyển đến một trú ẩn mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1965.html.]
Nhưng vì ngay sau cuộc gặp đó cô đã rời đi ngay , nên cụ thể người ở đâu thì cô không nắm rõ. Lúc này, cô chỉ có thể quay lại điểm hẹn cũ, có điều , với đầu óc của Hình Kiện , khả năng sẽ để lại manh mối .
Tới nơi, cô đứng trước dãy nhà gạch cũ, từng là địa điểm tụ họp của Hình Kiện và đám người thân tín. Giờ đây, nơi ấy trống trải, im lìm, cỏ mọc chen cả nền xi măng, chỉ còn tiếng gió lùa qua mái tôn nghe lạnh lẽo đến gai người.
Tưởng chừng chẳng còn gì ở đây, nhưng khi bước tới gần căn phòng phía cuối dãy, cô lại nghe thấy tiếng động nhỏ phát ra từ phía trong – văng vẳng, yếu ớt, như tiếng người bị bịt miệng rên rỉ. Lồng n.g.ự.c cô khẽ chấn động, tai dỏng lên nghe ngóng. Giọng phụ nữ, bị kìm nén, ư ử từng chập – nghe không rõ nhưng lại quen tai đến lạ. Một tia bất an len lỏi trong lòng.
Nơi này là nơi lúc trước Hình Kiện dùng để giam giữ những người bị bắt đến .
Mắt cô trầm xuống. Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác không lành. Chẳng lẽ Hình Kiện không chịu nổi áp lực từ Thái Lan, tiếp tục đi con đường cũ?
Nếu thật sự là thế, thì chẳng phải cô là đang tiếp tay cho ác nhân ?