Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ý nghĩ ấy khiến lòng cô chộn rộn, giận dữ bốc lên từ lồng n.g.ự.c như lửa bén rạ. Cố Nguyệt Hoài không thể khoanh tay đứng nhìn.
Không kịp do dự, Cố Nguyệt Hoài tung chân đạp mạnh vào cánh cửa sắt tôn. Một tiếng “rầm” vang lên giữa khoảng không im ắng.
Ánh sáng tràn vào. Trong căn phòng tối mờ, một người phụ nữ bị trói chặt, nằm co rúm trong góc, đầu vùi giữa hai đầu gối, thân thể run lên từng hồi. Cảnh tượng trước mắt khiến đáy mắt Cố Nguyệt Hoài lập tức trở nên u lạnh.
Cô bước nhanh tới, định cúi người tháo dây thì phía sau chợt vang lên tiếng gió rít, báo hiệu cú đánh đang phóng tới đầu cô.
Không hề nghĩ ngợi, cô lập tức xoay người, lăn sang một bên tránh đòn. Tay cô kịp bắt lấy cây gậy vừa bổ xuống, đồng thời chân đá ngang một cú sắc bén, đối phương lập tức đổ vật xuống đất, nằm sõng soài.
“A— g.i.ế.c người rồi! Giết người—!” Người phụ nữ ôm đầu, la hét thất thanh, giọng khàn đặc như đã gào tới cùng kiệt.
Cố Nguyệt Hoài siết chặt cây gậy trong tay, ánh mắt lạnh tanh như nước giếng sâu. Cô không nói một lời, chỉ thẳng tay vụt mạnh xuống vai, xuống lưng kẻ vừa đánh lén.
Lúc ánh sáng hắt xuống gương mặt kẻ bị đánh, cô mới nhận ra: Hoá ra là người quen !
Người này không phải ai khác , chính là Lý Tam Nương, lúc trước khi cô lần đầu tiên gặp Hổ Tử , chính là người này đã giả làm mẹ Hổ Tử , định làm cho cô mất cảnh giác để dẫn dụ cô rồi bắt cóc .
Không ngờ người này vẫn chứng nào tật nấy, vậy mà vẫn tiếp tục đi theo con đường cũ. Sắc mặt cô lạnh tanh, trong mắt không còn chút do dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1966.html.]
Trong mắt Cố Nguyệt Hoài lúc này, không còn một chút thương xót. Tay cô siết gậy, ánh mắt tối sầm như đêm giông. Cô hất cằm, giọng khàn lạnh:
“Hình Kiện đâu?”
Dưới ánh nắng ban trưa chiếu xiên qua mái tôn rỉ sét, trong gian phòng âm u vẫn còn phảng phất mùi ẩm mốc, Lý Tam Nương mặt mày tái mét, ngẩng đầu lên, đôi mắt trợn to đầy kinh hoảng nhìn chằm chằm vào Cố Nguyệt Hoài. Khi thấy rõ dung mạo cô, bà ta như bị điện giật, sắc mặt từ trắng bệch chuyển sang tái xanh, giọng nói khàn đặc không che giấu được sự kinh hoàng:
“Là… là cô?”
Cố Nguyệt Hoài đứng thẳng người, gậy sắt trong tay còn vương m.á.u đỏ loang lổ, vẻ mặt lạnh lẽo như phủ một tầng sương giá. Cô liếc nhìn Lý Tam Nương, thần sắc không đổi, ánh mắt lại sắc bén :
“Nhận ra tôi rồi à? Hình Kiện đâu?”
Nga
Lý Tam Nương rụt người lại, co hai chân về phía bụng, thân thể run rẩy, ánh mắt liếc ngang liếc dọc như muốn tìm đường thoát, nhưng dưới khí thế áp đảo của Cố Nguyệt Hoài, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, lí nhí đáp:
“Hình ca đi rồi... không ... không còn ở đây nữa…”