Tại sao chị ấy lại ở đây? Rõ ràng thời điểm này chị ấy hẳn là vẫn còn đang ở thủ đô cơ mà… Lẽ nào xảy ra chuyện?
Bao nhiêu câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu cô, như lớp sóng xô dạt liên tiếp vỗ vào lòng. Nhưng chưa kịp mở lời, lý trí đã nhanh chóng kéo cô trở lại với thực tại. Đây không phải lúc để để tâm suy nghĩ miên man. Việc cấp thiết trước mắt là đưa người an toàn rời khỏi nơi này.
Thấy thân thể người kia lảo đảo, bước chân loạng choạng như muốn ngã, Cố Nguyệt Hoài lập tức đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy:
“Cẩn thận.”
Hai chữ đơn giản, không nồng ấm, nhưng cũng chẳng lạnh lùng như thường ngày. Như thể qua lớp vỏ bọc sắt đá ấy, bất chợt hé ra một chút dịu dàng hiếm hoi.
Người kia khẽ giật mình, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, nhưng nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Cố Nguyệt Hoài , bước chân liền dừng lại. Không hiểu tại sao , khi nhìn vào đôi mắt ấy , cô lại có cảm giác ấm áp cùng ... tin tưởng .
Thật kỳ lạ ! Đối với một người mới tìm được đường sống trong chỗ chết như cô hẳn là không dễ lại tin tưởng bất kỳ một ai mới phải .
“…Cảm… cảm ơn…” Giọng người kia run nhẹ, có phần rối loạn, nhưng chân thành.
Giọng Cố Nguyệt Hoài trầm xuống:
“Chị … sao lại ở đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1968.html.]
Dù cô gái trước mặt có vẻ trẻ hơn đôi chút so với ký ức, nhưng khí chất cao nhã, khí sắc sạch sẽ như gió sớm mùa xuân thì không lẫn vào đâu được. Một người như thế, vừa nhìn đã biết xuất thân từ gia đình giàu có.
Cô gái này chính là Lưu Thanh Lam , người thủ đô.
Tuy rằng , đời này , bọn họ còn chưa có giao thoa , nhưng kiếp trước , họ chính là ... thân thích .
Lưu Thanh Lam khẽ mím môi, ánh mắt cúi thấp, giọng nói nhỏ nhẹ như gió thoảng:
“Tôi là giáo viên xuống chi viện nông thôn. Hiện nay khắp nơi đang rơi vào tình trạng khuyết lương, tụi nhỏ trong lớp gầy rộc cả người, đói bụng khiến chúng không còn tâm trí mà nghe giảng. Tôi nghe nói ở Phong thị mở ' phố Lương ' , nên mới .... đến đây, mua một chút lương tiếp viện cho bọn nhỏ .”
Nói tới đây, Lưu Thanh Lam im lặng một thoáng, vành mắt đã ửng đỏ:
Nga
“Nhưng là ... vừa mới đặt chân xuống sân ga, còn chưa kịp hỏi đường, tôi đã bị người ta bắt cóc đem tới chỗ này…”
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy, ánh mắt sâu lắng. Vẻ mặt cô dần giãn ra, sự lạnh lùng trong đôi mắt cũng dịu lại.
Cô không hỏi thêm một lời, chậm rãi bước đến, nắm lấy sau cổ áo Lý Tam Nương kéo lên như xách một bao rơm mục, đồng thời quay đầu nói với Lưu Úy Lam: “Đi thôi. Em dẫn chị đi mua lương.”
Nghe thấy có thể rời khỏi nơi âm u bẩn thỉu này, Lưu Thanh Lam bất giác thở ra một hơi nhẹ nhõm, vội vã bước theo Cố Nguyệt Hoài. Cô nhìn kẻ đã bắt giữ mình, hàng lông mày khẽ nhíu lại, rồi cẩn trọng hỏi:
“Vậy còn bà ta? Cô tính đưa đến đồn công an sao ?”