Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Nguyệt Hoài không dừng chân, chỉ khẽ nhướn mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo:
“Không cần thiết. Đưa tới sân ga là được.”
“A?” Lưu Thanh Lam khẽ sững người, sắc mặt ngẩn ngơ, hiển nhiên là không hiểu vì sao Cố Nguyệt Hoài lại quyết định xử trí như vậy. Trong tình huống bình thường, ai mà chẳng nghĩ phải lôi kẻ buôn người như Lý Tam Nương lên đồn công an cho hả giận, vậy mà Cố Nguyệt Hoài lại chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Đem ra ga tàu.”
Cô còn đang suy nghĩ, thì Cố Nguyệt Hoài đã chậm rãi lên tiếng, giọng nói vẫn trầm ổn, điềm nhiên, như thể đang phân tích một nước cờ đã nằm sẵn trong lòng:
Nga
“Phong thị bây giờ loạn lạc, từ trong ra ngoài đều không có người đủ bản lĩnh để cầm trịch. Cán bộ thì hữu danh vô thực, phần nhiều chỉ biết lo cho thân mình. Người như Lý Tam Nương, lăn lộn lâu năm trong bóng tối, không thiếu kẻ chống lưng. Cho dù có giải đến đồn công an, chưa đầy vài ngày đã bị người ta âm thầm bảo lãnh ra ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1969.html.]
Nói đến đây, cô khẽ nhướn mày, khóe miệng thoáng cong lên, nửa như giễu cợt, nửa như lạnh nhạt mà nói tiếp:
“Tôi tính cho cô ta một tấm thẻ gỗ, ghi rõ tên họ, tội danh, đeo vào cổ. Ném ra sân ga, sớm muộn cũng có người nhận ra. Người như vậy... đi đến đâu cũng có kẻ ghi thù, có khi còn bị đánh c.h.ế.t giữa đường.”
Đây không phải là sự tàn nhẫn, mà là sự sáng suốt. Trong thời thế nhiễu nhương, pháp luật có khi chỉ là tờ giấy lót nồi, có người còn chẳng thèm nhìn. Nhưng dân chúng – những người từng mất con, mất cháu, tan nhà nát cửa vì đám buôn người như Lý Tam Nương – họ sẽ nhớ, sẽ đòi lại công bằng theo cách của riêng mình. Có khi một tấm thẻ gỗ đeo trước n.g.ự.c còn đáng sợ hơn cả án tù giam mười năm.
Lưu Thanh Lam nghe xong, lặng thinh hồi lâu. Trong mắt hiện lên một tia không đành lòng , nhưng rồi cũng rất nhanh vụt tắt. Cô không đành lòng, nhưng cũng hiểu đạo lý đó.
Người như Lý Tam Nương, chẳng biết đã phá bao nhiêu mái nhà, cướp đi bao nhiêu đứa trẻ đáng lẽ còn đang hạnh phúc trong vòng tay cha mẹ. Những người mẹ gào khóc trong tuyệt vọng, những gia đình tan nát vì mất con – họ nào có tội gì? So với những nỗi đau đó, một chút không nỡ của cô giờ đây thật dư thừa.
Cô gật đầu, ánh mắt kiên định hơn trước. Có những người, không phải không thể tha thứ, mà là tuyệt đối không nên.
Hai người vừa rời khỏi con hẻm tối, bước chân qua mấy đoạn đường gập ghềnh, phía trước đã lác đác thấy mái ngói nội thành. Gió nhẹ lướt qua vai áo, thổi tan mấy phần căng thẳng còn sót lại.