Lưu Thanh Lam xúc động nhìn túi gạo trong tay, mắt đỏ hoe, nhưng rồi vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, dứt khoát đem một túi trong đó nhét lại vào tay Cố Nguyệt Hoài.
“Không cần đâu, Nguyệt Hoài. Bây giờ chị đã có kinh nghiệm, không dễ gì để người khác dắt mũi nữa đâu.” Cô khẽ cười, giọng nói vừa cảm kích vừa kiên định, “Cảm ơn em đã cứu chị , chỗ gạo này ... xem như cảm ơn em đã cứu chị .”
Cố Nguyệt Hoài hơi nheo mắt, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt:
“Không cần khách khí. Việc thuận tay thôi . Không phải chị đang dạy học cho tụi nhỏ sao , một túi gạo này đủ cho bọn nhóc ăn được một thời gian đấy.”
Lưu Thanh Lam mở lớn mắt, định nói gì đó nhưng lại bị chặn bởi ánh mắt nghiêm túc của Cố Nguyệt Hoài.
“Em không làm ra cái chuyện tranh giành miếng cơm với đám nhỏ đâu,” Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nói, thần sắc thản nhiên mà đầy khí khái, “Nếu để người ta biết được , chẳng phải đến khi tuổi già còn bị người đời khinh rẻ, nói rằng hồi trẻ từng vì vài cân gạo mà cướp phần lũ nhỏ sao ? Nếu thật sự như vậy thì cái khí tiết làm người cũng coi như mất hết.”
Lưu Thanh Lam nghe vậy thì khựng người, rồi không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Nụ cười lan ra trên gương mặt , rạng rỡ như nắng sớm trải dài trên đồng lúa non xanh mướt.
“Nguyệt Hoài à, em thật sự… làm người ta không thể không yêu mến.”
Nga
Cô cười đến nỗi hốc mắt cong cong, nụ cười ngập tràn thiện ý và lòng biết ơn, khiến người đi ngang cũng không khỏi ngoái nhìn thêm vài lần. Dáng vẻ cô lúc ấy, chẳng khác nào một đóa ưu lan nở rộ giữa buổi chiều oi ả, nhẹ nhàng mà thấm lòng.
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng quát đầy lửa giận xé tan bầu không khí êm ả:
“Cố! Nguyệt! Hoài!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1973.html.]
Giọng nam trầm thấp, nhưng từng chữ từng âm đều chứa đựng tức giận rõ ràng, như thể người lên tiếng đã đè nén suốt cả buổi chiều.
Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài giật nhẹ, quay đầu lại, quả nhiên thấy Cố Tích Hoài đang đứng cách đó không xa. Anh ba cô tay xách mấy túi lương, sắc mặt đen sì, ánh mắt bốc hỏa như thể muốn thiêu cháy ai đó tại chỗ.
Và ai đó ... tất nhiên chính là Cố Nguyệt Hoài !
Ừ , là cô đấy !
Lưu Thanh Lam khẽ nghiêng người, liếc mắt qua vai Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc. Cô vừa mới nghe giọng nam quát lớn, còn tưởng người quen cũ nào đó của Cố Nguyệt Hoài đến kiếm chuyện, không ngờ lại thấy một người đàn ông trẻ tuổi, mặt mày nghiêm nghị, sắc mặt tối sầm vì giận dữ.
Khi đối diện với gương mặt xa lạ mà xinh đẹp của Lưu Thanh Lam, Cố Tích Hoài lập tức dừng lại một chút , nghẹn một ngụm khí vào trong , cũng không lại lớn tiếng kêu kêu quát quát .
Anh bước nhanh về phía trước, giọng điệu đầy nghe thì có vẻ bình thường nhưng rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi mà nói:
“Hay lắm, Cố Nguyệt Hoài, bảo là đi mua cơm đúng không? Cơm đâu? Em có biết anh đã tìm em bao lâu không? Nếu em mà xảy ra chuyện, anh còn dám vác cái mặt này về nhà sao ?!”
Câu nói sau cùng gần như bật ra khỏi cổ họng, mang theo tức giận xen lẫn hoảng hốt, giống như sau khi cơn bực bội qua đi là một nỗi lo sợ âm ỉ không thể gọi tên.