Lưu Thanh Lam lúc này đã hiểu rõ người đàn ông vừa quát lớn kia là anh ba của Cố Nguyệt Hoài – cũng chính là người một nhà.
Cô không muốn để Cố Nguyệt Hoài bị hiểu lầm, liền không do dự bước lên, giọng chân thành, ngữ khí mềm mỏng nhưng đầy quyết đoán:
“Xin lỗi đồng chí, là tôi làm chậm trễ thời gian của em ấy, không phải lỗi của cô ấy đâu.”
Lời nói không hoa mỹ, nhưng đủ để khiến người nghe cảm nhận được sự chân thực không chút giấu giếm.Ánh mắt của Cố Tích Hoài vô thức nhìn về phía cô gái vừa lên tiếng. Trong đôi mắt đen láy của cô không có lấy một gợn sóng gian trá, giọng nói dịu dàng mà rõ ràng, khiến lòng người cũng bất giác chậm lại một nhịp.
Thấy đối phương chưa lên tiếng, Lưu Thanh Lam liền chậm rãi kể lại toàn bộ sự tình – từ lúc bị một nhóm người khả nghi theo dõi, đến khi Cố Nguyệt Hoài bất ngờ xuất hiện và đưa mình thoát khỏi tay bọn buôn người.
Nghe đến đó, nét mặt Cố Tích Hoài càng lúc càng căng thẳng. Chỉ trong khoảng thời gian mình rảo chân đi tìm em gái, vậy mà con bé ấy lại dám một mình dấn thân vào nơi nguy hiểm, còn cứu người giữa chốn loạn lạc. Không phải chỉ gan dạ, mà còn là nghĩa khí hiếm có.
... Còn cứu một cô gái xa lạ, xinh đẹp như vậy !
Anh nuốt nước bọt, ánh mắt mang theo sự ngỡ ngàng xen lẫn không tin, quay sang nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng khàn đi:
“Thật… thật sự là như vậy sao?”
Cố Nguyệt Hoài lườm Cố Tích Hoài một cái :
“Nếu không phải thế thì là gì? Anh nghĩ em rảnh quá sinh chuyện, hay có hứng bịa ra một câu chuyện rồi lôi người vào diễn cùng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1974.html.]
Nghe vậy, Cố Tích Hoài không hề nói thêm cái gì, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc trộm Lưu Thanh Lam , không biết suy nghĩ cái gì.
Cố Nguyệt Hoài thu hết vào mắt, trong lòng khẽ động, khóe môi cong lên như có như không. Cô liếc nhìn anh ba một cái, rồi chậm rãi lên tiếng, giọng bình thản::
“Anh ba, chị Thanh Lam chuẩn bị rời đi rồi. Hay là chúng ta cùng đưa chị ấy ra ga tàu.”
Nghe vậy, Cố Tích Hoài chớp mắt một cái, vẻ ngượng nghịu hiện rõ trên gương mặt:
“Anh… anh đi thì không tiện lắm đâu?”
Cố Nguyệt Hoài hơi nhếch khóe môi, trong mắt ánh lên một tia trêu chọc, giọng nói thản nhiên:
“Không tiện thì anh cứ ở lại đây đi. Đi thôi, chị Thanh Lam.”
Nga
Cô nói rồi không hề quay đầu, bước đi như gió. Lưu Thanh Lam hơi cúi đầu, gật nhẹ rồi nhanh chóng đuổi theo sau.
Lưu Thanh Lam thoáng ngập ngừng, nhưng rồi cũng cúi đầu nhẹ gật, nhanh chóng bước theo sau. Hai người vừa đi được vài bước, liền nghe phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Cố Tích Hoài đã đuổi kịp, hít một hơi thật sâu, ánh mắt có chút căng thẳng, nhưng giọng lại cố giữ bình tĩnh:
“Ga tàu hỏa phức tạp, hai cô gái xinh xắn như các em đi một mình rất dễ bị người khác chú ý. Hay là ... để anh đi theo đi . Có nam nhân đi theo vẫn an toàn hơn một chút .”
Lời vừa dứt, chính anh cũng đỏ mặt, cảm giác như bản thân vừa nói ra điều gì đó rất vụng về, mà cũng rất thừa thãi. Nhưng may thay, Lưu Thanh Lam lại không thấy phiền, ngược lại còn mỉm cười dịu dàng:
“Cảm ơn Cố đồng chí. Anh và Nguyệt Hoài đúng là anh em ruột, đều là người tốt bụng.”