Cố Nguyệt Hoài khẽ xua tay, ánh mắt bình lặng, giọng nói không nhanh không chậm, dứt khoát mà ôn hòa:
“Chị lên tàu đi. Địa chỉ đã trao đổi rồi, nếu có dịp thì ghé huyện Thanh An tìm em, còn nếu bận… cũng có thể viết thư.”
Lưu Thanh Lam nhẹ gật đầu, ánh mắt vẫn lưu luyến không dứt, tay siết chặt tấm vé xe, từng bước chậm rãi bước lên tàu .
Cố Nguyệt Hoài cùng Cố Tích Hoài đứng nguyên nơi sân ga loang lổ, lặng lẽ tiễn đưa. Đoàn tàu cũ kỹ phát ra âm thanh loảng xoảng kéo dài, như mang theo cả một đoạn duyên chưa kịp bắt đầu, chầm chậm lăn bánh rời ga. Mãi đến khi bóng tàu chìm khuất trong làn sương chiều xám nhòa, họ mới xoay người trở bước. Con đường lát đá gồ ghề vắng lặng, ánh tà dương đã tắt hẳn, bóng đêm lặng lẽ dâng lên như thuỷ triều .
Cố Tích Hoài khẽ kéo vạt áo, quay đầu nhìn sang em gái đang đi bên cạnh.
Anh do dự giây lát, rốt cuộc cũng hắng giọng lên tiếng:
“Bé à... em có biết thân phận của đồng chí Thanh Lam không? Anh cứ cảm thấy cô ấy không giống người xuất thân bình thường đâu.”
Dọc đường tiễn Lưu Thanh Lam đến ga tàu , tuy cô ấy vẫn trả lời những câu hỏi của anh , nhưng cho đến lúc tạm biệt , cô ấy vẫn không nói rõ về gia cảnh của mình . Thế nhưng thông qua cách ăn nói đĩnh đạc, lễ độ trầm ổn, cùng với tầm nhìn rộng rãi và tri thức vượt trội, Cố Tích Hoài có thể khẳng định đây không phải người dân quê chất phác bình thường có thể bồi dưỡng ra.
Nghĩ đến đây, lòng anh bất giác trầm xuống.
Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn anh, hỏi:
“Anh ba … anh thích Thanh Lam đồng chí sao?”
Một câu nhẹ tênh, rơi xuống lại như tiếng sét giáng bên tai, khiến Cố Tích Hoài thoáng đỏ bừng cả vành tai. Anh tính né tránh, nhưng đối diện với ánh nhìn nghiêm túc kia, cuối cùng cũng không thể nói dối . Anh mím môi, giọng trầm thấp:
Nga
“Không hẳn là thích… chỉ là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1977.html.]
Chữ “chỉ là” kia như mắc kẹt giữa ngực, khó tả thành lời. Đây là lần đầu tiên anh rơi vào hoàn cảnh thế này , nhất thời cũng không làm rõ được tình cảm khi đứng trước cô gái ấy gọi tên là gì . Chỉ biết rằng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô ấy , anh liền muốn gần gũi thêm một chút, nghe cô ấy nói nhiều hơn một câu, nhìn cô ấy lâu thêm một khắc.
Cố Tích Hoài suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng thở dài, nói ra đáp án mình cho là gần đúng nhất :
“Hẳn là ... có hảo cảm đi… bảo là thích .... e rằng còn quá sớm.”
Cố Nguyệt Hoài nhẹ gật đầu, trầm giọng nói:
“Em cũng không rõ tình hình nhà của Thanh Lam đồng chí cụ thể ra sao. Nhưng nếu đã có tâm ý, thì nên bước về phía trước một bước. Chưa thử đã lùi, không giống tính cách anh. Hiện tại, chị ấy đang tham gia công tác giảng dạy ở vùng sâu thuộc thành phố Hoài Hải. Anh nếu thực lòng muốn tiếp cận, có thể chọn cùng một con đường. Vừa hay , sắp tới em cũng phải đến thành phố Hoài Hải công tác .”
Không sai , địa phương nơi Lưu Thanh Lam đến công tác là vùng nông thôn thuộc thành phố Hoài Hải . Đó là một thôn xóm hẻo lánh, núi non trùng điệp bao quanh, điều kiện gian khổ, giao thông cách trở, chẳng hề có lấy một đoạn quốc lộ. Vậy mà cô , một cô gái mảnh mai nơi đô thành, lại tự nguyện đặt chân đến đó. Chỉ riêng điều ấy thôi, đã đủ để người ta kính trọng.
Lời nói ấy, như gợi mở một tia sáng nơi ngõ cụt. Cố Tích Hoài nghe xong, ánh mắt sáng hẳn lên, gật đầu liên tục, giọng đầy hào hứng:
“Em nói đúng lắm!”
Cố Nguyệt Hoài mím môi cười, nửa như trêu chọc, nửa như nhắc nhở:
“Nhưng về nhà nhớ bàn lại kỹ với anh cả. Anh ấy vốn định chờ dựng xong nhà mới sẽ nhập ngũ. Nếu anh cũng đi, trong nhà chỉ còn lại cha và chị dâu, e rằng anh ấy sẽ không yên lòng mà rời đi.”
Nghe đến đó, khí thế đang lên cao của Cố Tích Hoài thoáng chững lại, thần sắc thoáng trầm xuống. Chuyện này anh cũng biết .
Cố Nguyệt Hoài thu lại nụ cười, giọng nói như gió xuân thoảng qua, dịu dàng mà kiên định:
“Nhưng... nếu là vì hạnh phúc cả đời, đáng để thử một lần. Em luôn tin, anh sẽ không khiến người khác thất vọng đâu, anh ba.”