Cố Tích Hoài không nói một lời, đi thẳng về phòng mình. Gió đêm bên ngoài lùa qua hành lang gỗ, mang theo hơi lạnh đầu xuân khiến người ta bất giác rùng mình. Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ đi sau, không ồn ào, không biện bạch. Chút nhãn lực ấy cô vẫn có – lúc nên yên lặng, tuyệt đối không mở lời dư thừa.
Vừa vào đến phòng, Cố Tích Hoài ngồi phịch xuống mép giường đơn. Bao lương thực mới mua hồi chiều vẫn còn đặt bên cạnh, còn chưa kịp cất. Anh tiện tay kiểm lại từng túi, động tác có vẻ bình thản, nhưng ánh mắt vừa liếc thấy em gái vào cửa đã trầm xuống, giọng mang theo tia giận chưa nguôi:
“Em nói đi. Rốt cuộc là chuyện gì?”
Lửa giận trong mắt tuy đã rút đi đôi phần, nhưng giữa hai hàng chân mày vẫn còn vết hằn sâu của mối lo. Anh là anh trai, càng hiểu rõ tính tình em gái hơn ai hết – nếu thật sự có ý đổi lòng, Cố Nguyệt Hoài sẽ chẳng bao giờ giấu diếm. Mà đã không giấu, thì chắc chắn phía sau có nguyên nhân.
Cô im lặng trong chốc lát, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh bàn, giọng nói bình tĩnh nhưng không lạnh nhạt:
“Lần trước em đến Hoài Hải, lúc đi ngang qua Phong thị, bị một đám buôn người chặn đường. Chính là khi ấy, em gặp Hình Kiện. Hắn từng là con nhà quan lại, giờ gia thế sa sút, nhưng đầu óc còn, thân thủ cũng không tệ. Chính hắn đã giúp em thoát thân.”
Sau khi cô và Hình Kiện đạt thành hiệp nghị, hắn mới thả cô đi. Nói là “cứu” cũng không phải nói dối ... Đúng không ?
Cố Tích Hoài lập tức bật dậy, mặt tái mét:
“Cái gì? Em bị bọn buôn người bắt đi?!”
Anh không phải chưa từng thấy cảnh đó – những cô gái trẻ bị trói tay, nhét giẻ vào miệng, kéo lê giữa đường đất như súc vật. Có người may mắn thì được chuộc về, còn kẻ không may… chẳng biết lưu lạc nơi nào, sống hay c.h.ế.t cũng không rõ. Mỗi khi nghĩ đến đều thấy lạnh sống lưng.
“Cố Nguyệt Hoài, chuyện lớn như vậy mà em dám giấu? Ba biết không? Cả anh với anh cả cũng bị em che mắt? Còn gì em không dám nữa?”
Nga
Cố Nguyệt Hoài mày hơi nhướng lên, giọng điệu vẫn bình thản:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1994.html.]
“Anh ba , anh bắt nhầm trọng điểm , trọng điểm không phải ở chỗ đó đâu . Chuyện đó không quan trọng , anh bình tĩnh một chút ! Không phải anh muốn nghe lý do sao ?”
Sắc mặt Cố Tích Hoài nặng nề, anh lắc đầu: "Sao lại không quan trọng? Cố Nguyệt Hoài, em đúng là to gan thật đấy."
Mí mắt Cố Nguyệt Hoài giật giật. Cô bình thản đáp: "Anh ba, anh có muốn nghe nữa không đây? Hôm nay không phải lúc để quở trách em."
"Nghe đến đây còn cần em phải nói tiếp sao ? Là anh ta đã cứu em , cho nên lần này em đến đây mục đích chủ yếu không phải là để mua lương thực mà là để tìm anh ta nói lời cảm ơn , đúng không?" Cố Tích Hoài liếc cô với ánh mắt như đã nhìn thấu mọi chuyện. Anh nói tiếp: "Nếu em nói sớm, chúng ta có thể cùng mời anh ta một bữa cơm. Cần gì phải lén lút như thế?"
"Em thấy đáng sao?”
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, giọng trở nên nghiêm túc:
“Không phải lén lút, mà là có chính sự thật sự phải làm.”
Cố Tích Hoài cười nhạt :
“Ồ? Chính sự gì mà phải đến tận nửa đêm, lén lén lút lút gặp mặt? Em nói thử xem ?”
Cô không vội đáp. Chỉ chậm rãi ngồi xuống ghế gỗ, cầm lấy phích nước nóng rót cho chính mình chén nước , động tác thong thả, điềm tĩnh. Có điều , uống nước giếng nhiều , miệng cũng bị dưỡng điêu , hiện tại uống nước bình thường lại cảm thấy chẳng có mùi vị gì .
Chờ cho không khí trong phòng lắng xuống, Cố Nguyệt Hoài mới ngẩng đầu, mắt sáng như gương:
“Phố Lương… Có tính là chính sự không?”