Cố Tích Hoài vừa nghe đến hai chữ “Phố Lương”, tim không khỏi giật thót một nhịp. Ánh mắt anh trầm xuống, vẻ mặt thoáng qua một tia hồ nghi, giọng điệu thấp hẳn đi:
“Phố Lương? Việc này… có liên quan gì đến Phố Lương?”
Cố Nguyệt Hoài không đáp ngay. Cô bình thản nhấp một ngụm nước, rồi chậm rãi đặt ly xuống. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã khôi phục vẻ điềm nhiên thường thấy, chỉ nhàn nhạt mở lời:
“Anh không biết cũng phải. Tin tức này vốn không truyền ra ngoài, chỉ những người trong giới bọn họ mới hiểu rõ đầu đuôi. Người lúc nãy anh thấy, tên là Hình Kiện, chính là người đứng sau điều hành Phố Lương. Cũng là người mà anh đã từng nhiều lần nhắc đến, mong có cơ hội gặp mặt đấy.”
Một câu như hòn đá rơi tõm xuống mặt hồ yên tĩnh, khiến không khí trong phòng thoắt chốc đông cứng. Yên lặng đến mức nghe được cả tiếng gió ngoài song cửa lùa vào.
Cố Tích Hoài thoáng sửng sốt, đồng tử hơi co rút lại, nhìn chằm chằm em gái như thể lần đầu nhận ra người trước mặt. Hồi lâu sau, anh mới khàn giọng hỏi:
“Em… em nói thật?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, thần sắc không chút d.a.o động, giọng nói dứt khoát như một lời khẳng định đã được nghiền ngẫm rất lâu:
“Là thật. Lần trước em đến Hoài Hải, chẳng phải nói là để bán mấy món đồ bà nội để lại sao? Sau khi bán xong, trong tay em có được một khoản tiền kha khá. Trùng hợp gặp lại Hình Kiện – ân nhân cứu mạng ngày trước. Anh ta có người, có nguồn, có đầu óc. Em có tiền . Hai bên hợp lực, bắt tay dựng nên Phố Lương. Nếu nói nghiêm túc… em cũng xem như là một nửa chủ nhân nơi đó.”
Một câu "nửa chủ nhân", rơi xuống không khác gì sét đánh giữa trời xuân. So với tin tức về phố lương thực, lời ấy còn khiến lòng người chấn động hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1995.html.]
Cố Tích Hoài nhìn em gái, ánh mắt phức tạp đến mức chẳng thể dùng lời mà miêu tả. Là kinh ngạc? Là khâm phục? Là bối rối? Anh luôn nghĩ mình hiểu rõ em gái, nhưng giờ đây anh mới giật mình nhận ra, những điều anh biết, thật ra chỉ là bề nổi mà cô bằng lòng cho người khác thấy.
Anh không nói gì thật lâu. Trong lòng, cảm xúc như triều cường cuồn cuộn đập vào vách đá.
Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu nhìn anh, đáy mắt ánh lên một tia trêu chọc nhẹ nhàng, nhưng giọng lại không hề mang ý đùa:
“Không tin à?”
Cố Tích Hoài hít một hơi sâu, cố đè nén sự hoang mang trong lòng, nhưng vẫn không kìm được để cảm xúc tràn ra đáy mắt. Lông mày nhíu chặt, anh chậm rãi nói:
Nga
“Không phải không tin… chỉ là… em mới mười tám tuổi. Một mình giấu kín chuyện lớn như vậy, đến nửa lời cũng không hé răng… Cố Nguyệt Hoài, em… lợi hại thật.”
Lời ấy không mang ý chỉ trích, mà là cảm khái xuất phát từ đáy lòng. Nếu người trước mặt không phải em gái mình, có lẽ anh đã phải cung kính đứng trước mặt ' chủ nhân phố Lương ' lạy một lạy .
Phố lương thực là sản nghiệp như thế nào chứ? Phố Lương — đâu chỉ là nơi bán lương thực. Trong thời điểm cả nước đang đói kém, từng hạt gạo, củ khoai cũng trở thành vật quý như vàng. Một nơi như vậy, chẳng khác gì mạch sống của dân, của thị trường, có thể sánh với những xí nghiệp lớn, nơi mỗi ngày đều có thể hốt bạc như vốc nước. Vậy mà em gái anh, lại là một nửa chủ nhân nơi đó …
Anh nhịn không được, lẩm bẩm trong lòng: Thật sự quá giỏi…