Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 1997

Cập nhật lúc: 2025-04-18 06:06:17
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời chưa hửng sáng, bầu trời phía đông còn mịt mờ, Cố Tích Hoài đã đẩy cửa bước ra ngoài, một tay xách mấy cái bao tải trống, một tay kéo em gái theo sát, một mạch hướng về phố Lương.

Tuy em gái là một nửa chủ nhân nơi này , nhưng nhìn thái độ của em gái ngày hôm qua liền biết , chẳng có cái gọi là “đặc quyền” nào hết.

Xếp hàng vẫn phải theo thứ tự, mua bán vẫn theo giá niêm yết, không ai được phép chen ngang, càng không có chuyện mở cửa sau cho người nhà.

Chính vì thế, anh mới lôi em gái ra khỏi cửa từ sớm. Thời buổi loạn lạc, vật tư khan hiếm, ai đi sớm thì được việc sớm, mua xong sớm còn tranh thủ thời gian về nhà cho sớm để thông báo tin tức. 

Tin tức nóng hổi thế này, anh phải nhanh chóng thông báo cho mọi người ở nhà mới được .

Một buổi sáng, hai anh em chen chân qua mấy quầy hàng, gom góp được bảy tám túi lương thực – gạo kê, lúa mì xay thô, ít đậu xanh, và mấy bao bột ngô còn dính cám. 

Khi họ rời khỏi phố Lương, Cố Nguyệt Hoài thoáng thấy Hình Kiện đang đứng lặng ở lối vào, dáng vẻ như đang chờ ai. Sắc mặt hắn bình thản, rõ ràng là đã có tin tức của Tống Kim An.

Cô liếc mắt một cái liền hiểu ý, nghiêng đầu nói với Cố Tích Hoài :

“Anh ba, anh về nhà khách trước chờ em. Em có chút chuyện phải xử lý.”

Cố Tích Hoài dừng bước, đặt mấy bao lương thực xuống đất. Anh không lập tức rời đi, mà ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên người Hình Kiện. Nhìn từ trên xuống dưới, từ áo bông cũ đến đôi giày dính bùn, từ khuôn mặt cười gượng đến dáng người khoanh tay, anh như muốn nhìn xuyên qua lớp vỏ ngoài, xem thử con người này rốt cuộc có đáng để em gái mình giao thiệp hay không.

Không phải Cố Tích Hoài đa nghi, mà bởi vì anh quá hiểu cái thời thế này: xã hội đang trong giai đoạn thanh lọc, lời nói hành động bất cẩn đều có thể trở thành mồi lửa thiêu thân. Mỗi một mối quan hệ, mỗi một người tiếp xúc, đều cần được nhìn bằng con mắt tỉnh táo.

Hình Kiện cảm nhận rõ ánh mắt soi xét kia, song vẫn giữ nguyên tư thế, ngẩng đầu, lộ ra hàm răng trắng, cười gượng một tiếng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1997.html.]

Nga

“Anh?”

Cố Tích Hoài không đáp ngay. Anh vẫn luôn cảm thấy người đàn ông tên Hình Kiện này không đơn giản. Nhìn qua thì giống hạng người du côn lang thang nơi đầu phố cuối ngõ, miệng lưỡi trơn tru, đi đứng tùy tiện. Có chăng cũng chỉ được cái mã ngoài dễ lừa gạt những cô gái nhẹ dạ cả tin .

Anh khẽ thở dài, vỗ nhẹ vai đối phương, giọng điệu nghiêm túc, lời lẽ chậm rãi mà thấm thía :

“A Kiện à, tôi nghe em gái nói rồi , anh không phải người ngoài, cho nên tôi nói thẳng. Em gái tôi làm việc tuy nhìn thì chững chạc, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, chưa có nhiều trải nghiệm. Nếu hai người đã hợp tác, thì mong anh một lòng một dạ, lấy đại cục làm trọng. Đừng để tôi nghe thấy có ai lợi dụng lòng tin của nó, hay giở trò khôn lỏi sau lưng nó. Cái thời này, một chữ ‘niềm tin’ khó gây dựng, đừng để chính mình cũng mất đi tư cách làm người.”

Hình Kiện nghe xong, sững người hai giây, rồi quay sang nhìn Cố Nguyệt Hoài đang đứng bên cạnh Cố Tích Hoài , mặt không biến sắc nghe xong những lời này . Trong lòng hắn âm thầm buồn bực: Anh là nghiêm túc sao ? ' Còn nhỏ tuổi , ít kinh nghiệm ' ? Anh thật sự đang nói về cô gái đang đứng bên cạnh anh sao ?

Cố Nguyệt Hoài nhìn bộ dáng Hình Kiện như ăn phải trái đắng , bật cười nói:

“Được rồi . Anh ba ! Mau về đi ! Đợi em xử lý xong việc ở đây , chúng ta cùng nhau về nhà.”

Cố Tích Hoài gật đầu, đến gần dặn nhỏ:

“Vậy em về sớm chút, đừng lại kéo tới tận tối.”

“Được rồi , đã biết . Hôm nay, em nhất định nhanh chóng quay về .”

Cô đáp, rồi xua tay tiễn anh đi, nhìn anh ba 'lưu luyến' mỗi bước chân cuối cùng cũng khuất hẳn trong đám người nhốn nháo. Cô mới xoay người lại, đối mặt với Hình Kiện – người vừa bị một trận dằn mặt không chính thức, vẫn đang khoanh tay đứng đó, thần sắc khó nói rõ là cười hay khổ.

“Cô tỷ , cô ở nhà rốt cuộc là cái gì hình tượng vậy ?” Hắn khó hiểu hỏi, “Anh cô vậy mà còn cho rằng tôi có thể lừa cô ?”

Loading...