Hình Kiện gật đầu, nhếch môi cười như không cười:
“Cũng được thôi. Lão Triệu nghe danh cô đã lâu, lần này coi như được gặp mặt, cũng thỏa nguyện.”
Cố Nguyệt Hoài không đáp lời. Hứng thú với cô ư? Sợ rằng, điều mà ông ta thật sự nhắm đến, chẳng qua chỉ là đống lương thực cô nắm trong tay. Giữa thời buổi loạn lạc, người người còn đang vật lộn từng cân thóc, thì cô lại dám ngang nhiên mở phố buôn bán, đủ sức cầm cự giữa phong ba – không bị dòm ngó mới là lạ.
Nếu không phải trong tay có giấy thông hành quân khu số 8, cô cũng chẳng dại gì để lộ thứ mình đang nắm giữ. Kiếm tiền là một chuyện, nhưng mạng sống và những ngày sau đó có yên ổn hay không, mới là điều cô quan tâm nhất .
Nhà Triệu Ngọc Long nằm cách phố Lương một đoạn, sát cạnh khu xưởng gia công thực phẩm. Hai người bắt xe, vượt hơn nửa giờ đường mới tới nơi. Không khí nơi này khô lạnh, từng cơn gió thổi qua làm bụi đất tung mù, mang theo cả mùi tro khói còn vương vất nơi những nhà máy mới nhóm lửa ban sáng.
Gần tới cổng, Hình Kiện bất chợt nghiêng đầu sang, khẽ hạ giọng:
“Cố tỷ, hay là... để cô vào một mình đi. Lần trước tôi ra tay hơi nặng với Tống Kim An. Giờ mà bị anh ta nhận ra, e là chưa kịp mở lời đã bị lôi cổ đi rồi.”
Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh, không gợn sóng:
“Cùng đi.”
“Cùng... đi?” Hắn ngẩn ra, chau mày: “Cô nghiêm túc đấy à?”
Tống Kim An bây giờ không còn là vị thiếu gia đi lạc giữa phố nữa. Lần này tới Phong thị, anh ta mang theo cả đội cảnh vệ quân khu – chính quy, có lý lịch rõ ràng. Chỉ cần anh ta mở miệng chỉ ra , và xác nhận hắn đã từng ra tay với anh ta, cái tên Hình Kiện e rằng sẽ bị xóa sổ khỏi Phong thị nhanh như chớp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1999.html.]
Cô nhìn ra ngoài cửa kính, giọng nhàn nhạt:
“Anh ta là người mềm lòng. Chuyện lần đó, chỉ cần anh thành khẩn giải thích – rằng tình huống khi ấy là bất đắc dĩ, rồi kể sơ qua cảnh nhà, nói đến Hổ Tử, đến Hân Nhi... anh ta sẽ không làm khó. Người như Tống Kim An, không phải dạng lấy việc tư làm cớ công.”
Cô ngừng một nhịp, giọng nói mang theo sự bình tĩnh đến lạ:
“Huống hồ, anh ta đã vào Phong thị, lại còn trực tiếp tiếp xúc với Triệu Ngọc Long. Phố Lương... không thể đứng ngoài. Anh có trốn hôm nay, liệu có trốn được ngày mai? Chi bằng chủ động xuất hiện, ít nhất còn có thể nắm lấy thế chủ động trong tay.”
Nga
Hình Kiện nhìn cô một lúc, rồi thở dài, nửa cười nửa than:
“Được rồi. Cùng lắm để anh ta đánh lại mấy cái. Miễn sao còn để lại cho tôi một hơi thở là được.”
Một đường nói chuyện, chẳng bao lâu hai người đã đến nơi, chiếc xe vừa dừng bánh , hai người đã nhìn thấy một chiếc xe khác từ xa chay lại gần rồi dừng ở cách họ không xa .
Cửa sau mở ra. Một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống. Tây trang chỉnh tề, giày da sáng bóng, vừa xuống xe liền vuốt lại cổ áo, chỉnh lại cà vạt cho ngay ngắn . Hình ảnh đó hoàn toàn khác biệt với người thanh niên có tinh thần phấn chấn bồng bột , của nửa tháng trước .
Hình Kiện nhìn mà trợn mắt, nửa đùa nửa thật:
“Không lẽ bị tôi đánh một trận nên khôn ra thật rồi? Trông như lột xác thành người khác ấy.”
Cố Nguyệt Hoài chẳng mảy may để tâm đến lời đùa của hắn. Cô bước xuống xe, đứng thẳng lưng, đột ngột cất giọng gọi to:
“Tống Kim An!”