Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, ánh mắt Tống Kim An dần thu lại vẻ nghi hoặc, thay vào đó là sự ngưng trọng nặng nề. Sắc mặt anh ta phút chốc trầm xuống, thần sắc cảnh giác lộ rõ. Anh ta theo bản năng bước lên nửa bước, chắn hẳn trước người Cố Nguyệt Hoài, cánh tay đưa ra như một phản ứng tự nhiên, che chắn cho cô. Giọng nói trầm đục vang lên, mang theo mùi thuốc s.ú.n.g đầy cảnh giác:“Là anh ?!”
Hình Kiện không hề kinh ngạc trước phản ứng của Tống Kim An,
Ngược lại, hắn hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt nở một nụ cười như có như không, ngón tay thong thả vuốt cằm, vẻ mặt mang theo nét buồn rầu rất giả , giọng điệu pha lẫn vẻ hờ hững và giễu cợt:
“Tôi lớn lên phổ thông như vậy sao ? Mất một lúc mới dám xác nhận ?”
Tống Kim An siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh như băng, từng chữ nói ra đều mang theo sự khinh thường rõ rệt:
“Tại sao anh lại dám xuất hiện ở đây?”
Cố Nguyệt Hoài vươn tay, đẩy nhẹ Tống Kim An sang một bên, chỉ vào Hình Kiện , nói:
“Thực ra, lần trước tôi chưa nói hết cho anh biết. Trong tình thế ngày hôm ấy, anh thật sự cho rằng một mình tôi có thể đưa anh rời khỏi nơi đó an toàn sao? Là anh ta… đã nhắm một mắt, mở một mắt, ngầm thả chúng ta đi.”
Ánh mắt Tống Kim An khựng lại, thần sắc thoáng chấn động. Anh ta đứng yên, môi mím chặt, như đang nghiền ngẫm lại từng mảnh ký ức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2001.html.]
“Anh ta… thả?” Giọng anh ta trầm xuống, đầy hoài nghi. “Nhưng hôm ấy rõ ràng…”
“Anh hỏi anh ta đi.” Cố Nguyệt Hoài dứt khoát đem củ khoai phỏng tay ném ra ngoài: “Hình Kiện , anh tới nói . Không cần giấu giấu giếm giếm nữa .”
Hình Kiện gãi đầu, mặt đầy khó xử ôm củ khoai lang bỏng tay 'kiên quyết' bước tới, bộ dáng như tráng sĩ chuẩn bị tinh thần ra chiến trường , hắn cố ý giữ một khoảng cách an toàn với Tống Kim An, mới bắt đầu đem toàn bộ sự việc nói lại từ đầu đến cuối, tại sao phải làm những chuyện như vậy , hoàn cảnh của bản thân mình , của những người đi theo mình , số phận của Hân Nhi và Hổ Tử , thậm chí kể luôn chuyện Hổ Tử và Hân Nhi hiện giờ đã được đưa đến trường học yên ổn đọc sách.
Hình Kiện thái độ thành thật , giọng nói mộc mạc, Giọng hắn mộc mạc, không hoa mỹ, cũng không lấy lòng, chỉ là kể lại từng sự việc một cách rành mạch . Không một chi tiết nào bị bỏ sót, không một câu nào chối quanh. Hắn không hề xin tha thứ, cũng chẳng cầu cảm thông—chỉ là thừa nhận.
Tống Kim An vẫn giữ im lặng, nhưng ánh mắt đã không còn gay gắt như lúc đầu. Sự phòng bị trong anh ta dường như đang bị chính những lời đơn giản kia xâm lấn từng chút một.
“Chuyện chính là như vậy.” Hình Kiện giang tay, cười cười: “Thái Lan bây giờ vẫn đang làm mấy chuyện đó, Cố tỷ nhìn không thuận mắt, nhưng một mình cô ấy dù có thêm tôi cũng khó mà xoay chuyển cục diện. Chúng tôi chỉ là dân thường, thấp cổ bé họng , có lý cũng không cãi nổi kẻ có quyền. Dân không đấu được với quan—đó là sự thật. Nghe nói hôm nay anh đến tìm Triệu xưởng trưởng, chúng tôi liền chủ động tới trước, muốn gặp một lần.”
Nga
Tống Kim An lúc này mới quay sang nhìn Cố Nguyệt Hoài. Ánh mắt mang theo một tia do dự, dò hỏi:
“Anh ta nói đều là sự thật?”
“Là thật.” Cố Nguyệt Hoài gật đầu, giọng bình tĩnh : “Tôi biết hành vi trợ Trụ vi ngược của anh ta , cũng đã dạy cho anh ta một bài học, nếu anh thấy chưa hả giận, có thể lại đánh anh ta một trận, tôi không có ý kiến. Trên đường tới đây, anh ta cũng nói, chỉ cần anh chịu tin những gì anh ta nói , đồng thời vẫn còn nguyện ý giúp đỡ Phong thị dẹp loạn , quét sạch nhóm người Thái Lan , thì anh muốn đánh thế nào cũng được, anh ta nhất định không phản kháng , chỉ cần giữ lại cho anh ta một hơi là được.”