Hình Kiện khẽ thở ra một hơi, nơi đáy mắt thoáng hiện tia phức tạp—khó phân rõ là nhẹ nhõm hay buông lỏng. Có điều, khi chính miệng Cố Nguyệt Hoài lên tiếng, hắn cũng không còn lý do để tiếp tục chen lời. Dẫu gì, người thông minh đều biết, một khi chủ cục đã lộ mặt, những kẻ đi dây như hắn nên an phận lùi về sau sân khấu.
Hắn không phải chưa từng sợ hãi. Nguồn lương thực kia, từ đầu vốn là chuyện tuyệt mật. Ngay cả hắn—người trực tiếp phụ trách vận chuyển— nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi , trên thực tế , ngay cả bản thân hắn cũng không biết nguồn Lương Cố Nguyệt Hoài đưa đến có xuất xứ từ đâu , đã phải qua bao nhiêu khâu trung chuyển, hắn không nắm được, chỉ biết mỗi lần đến đều số lượng rất lớn , hơn nữa có thể thần không biết quỷ không hay tránh đi toàn bộ tai mắt , không để lộ một chút tiếng gió nào.
Thậm chí, nhìn phản ứng của anh trai Cố Nguyệt Hoài, hắn tin chắc tám phần người nhà cô cũng không biết nội tình . Nếu nhà cô thực sự có nội tình, thì anh trai cô cần gì phải bôn ba vượt đường xa, chen chúc vào đám người xếp hàng ở phố Lương để mua một bao lương thực? Đây giống hành động của người có “cửa sau” sao ? Nghĩ thế nào cũng thấy hoàn toàn không hợp lý.
Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn Tống Kim An một cái, thấy anh ta không nói lời nào , cô lại nói :
“Không bằng nói một chút , phía các anh định rút bao nhiêu thành lợi nhuận ?”
Một câu dứt khoát, không rườm rà, khiến cả phòng như chợt đông đặc lại.
Cô không tin Tống Lâm—lão cáo già ngồi nơi cao vị kia—lại dễ nói chuyện đến thế. Người như ông ta, nếu không thấy có lợi, há lại dễ dàng đứng ra giúp một đám dân buôn vỉa hè dẹp đường khai lối?
Phố Lương hiện giờ, chẳng khác nào miếng mồi béo bở treo lơ lửng giữa miệng bầy lang sói. Ai đi qua mà chẳng đỏ mắt thèm thuồng? Nhất là trong thời cuộc hỗn loạn thế này, khi quyền lực và lợi ích như dây thừng đan vào nhau, một khi nắm được đầu dây, chính là nắm được quyền sinh sát của cả một mảnh đất.
Tống Lâm là người từng lăn lộn qua đủ những đợt chỉnh phong, chỉnh tác phong, cải tạo tư tưởng—mỗi khẩu hiệu chính trị, mỗi phong trào vận động, ông ta đều từng tận mắt chứng kiến, từng đích thân trải qua. Những lời lẽ hào nhoáng như “cứu dân độ thế” hay “vì nhân dân phục vụ”, trong mắt ông ta , chẳng qua cũng chỉ là lớp vỏ ngôn từ được người ta khéo léo phủ lên để che đậy toan tính sâu xa phía sau. Ở vào vị trí như ông ta, lòng tin đã sớm trở thành thứ xa xỉ. Ông ta không phải kiểu người dễ bị lay động bởi vài câu nói lý tưởng, càng không dễ dàng tin vào một ai chỉ qua một lời thề nguyện “vì dân”.
Tống Lâm thân là người cầm quyền, lại khôn ngoan đến xương tủy, sao có thể buông tha món lợi kếch xù ấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2009.html.]
Nếu nói ông ta không chen một chân vào, không nhân cơ hội này để đặt tay kiểm soát nguồn lợi, vậy thì đúng là chuyện thiên phương dạ đàm.
Đời trước , Cố Nguyệt Hoài ở bên cạnh Thiếu Ngu , học được rất nhiều thứ , thứ mà cô rõ ràng nhất chính là : nơi có quyền là nơi có lợi. Mà nơi có lợi, tất có đấu đá.
Phố Lương, đang ở giữa ranh giới mờ nhạt của hợp pháp và phi pháp. Một khi chính quyền nhúng tay, dù là nhân danh hợp tác hay thanh trừng, đều không tránh khỏi phong ba bão táp.
Cô không phản đối hợp tác. Cô hiểu rõ, nếu không có một tầng bảo hộ từ chính phủ, đám người Hình Kiện cũng chỉ có thể run rẩy từng bước, như kẻ đi trên băng mỏng—không biết bao giờ sẽ rạn nứt. Muốn buông tay phát triển, tất cần có một ô dù chính trị. Dùng một phần lợi ích để đổi lấy sự an toàn bền vững, là một điều cần thiết . Bởi vậy, cô có thể nhượng bộ—một phần lợi ích, để đổi lấy sự yên ổn dài lâu.
Z quốc rộng lớn, đất đai bao la, trải qua năm tháng rung chuyển bởi cải cách, đấu tranh, đến nay tuy đã tạm yên, nhưng dư âm của loạn thế vẫn chưa tan. Những nơi như Phong thị—dân cư đông đúc, vật tư khan hiếm, chính quyền còn yếu thế, không đủ sức vươn tay quản lý triệt để—tuyệt nhiên không phải cá biệt.
Cho nên, nếu Tống Lâm muốn thừa gió bẻ măng, muốn nhân cơ hội này mà cưỡi đầu cưỡi cổ người khác, thì cô cũng chẳng cần thiết phải lưu luyến gì nơi đây. Cô có thể lập tức rút lui, mang theo nguồn lương thực kia, đổi địa bàn, một lần nữa bày cục, dựng thế. Phong thị có thể là một điểm khởi đầu, nhưng tuyệt đối không phải đích đến duy nhất.
Đất rộng người nhiều, đâu phải chỉ Phong thị là chốn dung thân? Chỉ cần có dân đói ăn, có vùng đất bất ổn, cô đều có thể bày lại bàn cờ. Quan trọng là, bàn cờ đó phải do cô cầm quân, không phải để người khác ép xuống đầu.
Dù sao , cô từng c.h.ế.t một lần rồi sống lại, mạng này là để làm lại, để sửa những sai lầm cũ, để không còn phải cúi đầu trước ai, từ đống tro tàn bò lên, thứ cô có không chỉ là lương thực, mà là tầm nhìn, là thế cục, là khả năng dựng lại từ con số không.
------------
Nga
P/s : "Chỉnh phong" và "chỉnh tác phong" là hai khái niệm có thật trong lịch sử Trung Quốc, đặc biệt phổ biến vào thời kỳ Mao Trạch Đông, và cũng từng ảnh hưởng sâu rộng tới Việt Nam, nhất là trong thời kỳ cải tạo xã hội chủ nghĩa sau năm 1954 ở miền Bắc.
KHÔNG PHẢI DO EDIT VIẾT NHẦM !