Triệu Ngọc Long hơi hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt thoáng qua vẻ dò xét rồi khẽ liếc sang Hình Kiện, trong giọng nói đã có phần lưỡng lự không dám xác định :
“Vị đồng chí đây… chẳng lẽ chính là người mà cháu từng đề cập—vị chủ nhân thực sự còn lại của phố Lương?”
Hình Kiện khẽ cười, nụ cười mang theo chút bất đắc dĩ :
“Bằng không thì cháu đưa Cố tỷ đến đây làm gì? Đến để mở rộng tầm mắt , nhân tiện uống trà chiều chắc?”
Cố Nguyệt Hoài vẫn đứng đó, phong thái nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn đồng hồ đeo tay, kim giây vừa khựng lại đã khiến khí sắc cô như trầm xuống mấy phần. Giọng nói cũng theo đó mà mang theo sự dứt khoát, không khoan nhượng:
“Thời gian của tôi không dư dả để chờ đợi. Nếu thân phận đã rõ, vậy thì vào thẳng vấn đề đi. Những điều tôi nói trước đó —có phải cũng là điều các anh đang cân nhắc?”
Lời vừa dứt, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén , giọng điệu dứt khoát, không có lấy một tia do dự:
“Phía chính phủ muốn lấy mấy thành lợi nhuận? Nói một lời cho rõ. Nếu tôi thấy hợp lý thì ký, không thì chuyện hợp tác này, khỏi bàn nữa.”
Lời vừa dứt, cả phòng rơi vào thoáng trầm mặc.
Cô hơi mím môi, trong lòng không khỏi phiền muộn khi nghĩ đến Cố Tích Hoài đang đau khổ chờ đợi ở nhà khách . Trước đó đã hứa với anh ba sẽ tranh thủ về sớm, giờ thì hay rồi , muộn mất hai tiếng đồng hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2011.html.]
Tống Kim An lúc này đã lấy lại bình tĩnh, ánh mắt dừng trên tập văn kiện trên bàn rồi lại chuyển về phía Cố Nguyệt Hoài. Giọng nói trầm ổn, không nhanh không chậm :“Lương thực là do cô mang tới, chủ quyền rõ ràng nằm trong tay cô. Phía chính phủ, chỉ lấy một thành lợi nhuận—coi như chi phí điều phối, bảo hộ và hợp thức hoá theo đúng quy chế.”
Một thành ?
Nga
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng mày, đáy mắt hiện lên một tia bất ngờ nhàn nhạt, nhưng sắc mặt vẫn bình thản như cũ, giọng nói không hề d.a.o động:
“Đây là anh tự quyết?”
Một câu hỏi đơn giản, nhưng đằng sau là tầng tầng lớp lớp dò xét và cảnh giác.
Một thành lợi nhuận? Nếu là Tống Lâm tự mình ra mặt, làm sao lại chịu nhượng bộ đến mức ấy? Hơn nữa, trong bộ máy hiện tại, việc gì cũng phải theo nguyên tắc “tập thể lãnh đạo, dân chủ thảo luận”, làm sao có chuyện đơn phương quyết định ?
Tống Kim An ... là vì đối phương là cô , chô nên mềm lòng?
Ánh mắt Tống Kim An dừng trên gương mặt bình tĩnh của Cố Nguyệt Hoài, trong đáy mắt thoáng hiện một tia dò xét. Anh ta biết cô vẫn chưa thật sự tin anh ta — cô gái này, từ đầu đến cuối đều duy trì một sự tỉnh táo sắc lạnh, không để lộ chút tin tưởng hay thả lỏng nào. Anh ta im lặng một lúc, rồi chủ động lên tiếng, giọng rõ ràng rành mạch, có vài phần kiên quyết và khẩn thiết:
“Tôi nói một thành là một thành. Không phải giả vờ làm người tốt, cũng chẳng phải tính toán gì riêng. Chỉ là muốn làm việc thật sự cho dân. Dân chúng mấy năm nay đã chịu đủ khổ rồi. Có lương thực trong tay thì lòng người mới yên, xã hội mới ổn. Tôi lấy một thành, là để tiện đường điều phối, mở ra cửa quan hệ, đảm bảo việc thông thương, chứ không phải để tư túi hay móc nối ai cả. Cố đồng chí, mong cô hiểu đúng ý tôi.”