Cố Nguyệt Hoài chỉ mới đi được vài bước trên hành lang vắng , phía sau đã vọng lại tiếng bước chân vội vã, tiếp đến là tiếng oán trách nửa thật nửa đùa mang theo vẻ thô lỗ quen thuộc:
“Tiểu tổ tông a! Cô chơi tôi đấy à? Việc lớn như thế mà lại vứt cho tôi?”
Hình Kiện hắn là ai chứ ? Là một cái rõ đầu rõ đuôi lưu manh , từng sống bằng nghề bắt cóc tống tiền , tuy là không phải do hắn muốn , nhưng quá khứ là có tẩy sao cũng không sạch , với thân phận của hắn , có thể đứng ra quản lý phố Lương đã là không tồi . Hiện tại , Cố Nguyệt Hoài cư nhiên còn muốn hắn đứng ra làm người đại diện giao thiệp với chính quyền—chuyện ấy, có nói đặt hắn giữa lằn ranh sinh tử cũng chẳng quá lời.
Hơn nữa , đừng tưởng hắn không biết , Tống Kim An kia dễ nói chuyện như vậy là vì đối phương là Cố Nguyệt Hoài !
Còn Hình Kiện hắn ?
Là người mới đây thôi đã đánh Tống Kim An một trận thê thê thảm thảm , suýt chút nữa làm người đương trường trút hơi tở cuối cùng a !
Giờ bảo hắn quay đầu, cùng Tống Kim An ngồi xuống thương lượng chuyện hợp tác ? Nói dễ nghe thì là hợp tác , nói khó nghe…
Nói khó nghe chính là tự chui đầu vào thòng lọng !
Thế cờ xoay nhanh như vậy, lòng dạ hắn nào đã theo kịp.
Lỡ đâu Tống Kim An vẫn còn để bụng, chẳng nói chẳng rằng, âm thầm đặt tên hắn vào danh sách "phần tử đầu cơ trục lợi", đến lúc đó đừng nói là làm ăn, e rằng một bước chân ra khỏi cửa cũng bị người ta theo dõi, tra xét.
Mà nếu thật sự bị chụp cái mũ kia lên đầu—nửa đời sau của hắn, có khi thật sự phải ngồi trong lao mà trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, ngắm mặt trời mọc rồi lại lặn qua song sắt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2013.html.]
Nghĩ tới đây, Hình Kiện chỉ cảm thấy da đầu tê rần, cổ họng khô khốc, mà lòng thì hối không kịp—sớm biết thế này, khi đó hẳn là ... hẳn là đánh người nhẹ tay một chút !
Cố Nguyệt Hoài nghe hắn lải nhải phía sau, chỉ khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh ánh lên một tia sáng lạnh nhưng sâu sắc. Nụ cười nơi khóe môi nhẹ như gió thoảng, lời nói lại mang theo một chút ý vị thâm trường :
“Anh có thể, tôi tin tưởng anh . Đừng sợ !”
Nga
Nói xong, cô còn đặc biệt vỗ nhẹ vai hắn hai cái.
Hình Kiện dở khóc dở cười, lời muốn nói vừa đến bên miệng, thì cửa phía sau đã mở ra. Tống Kim An bước ra, sắc mặt điềm đạm, trên tay còn cầm theo chiếc cặp công văn. Ông nhìn hai người phía trước, khẽ cười, nói:
“Xe taxi chắc cũng đi rồi. Hợp đồng xong xuôi, tôi tiện đường, đưa Cố đồng chí về một chuyến?”
Cố Nguyệt Hoài nghe vậy, cảm thấy lời này nói cũng là đúng lý hợp tình , không có lý do gì để từ chối cả , cô hơi gật đầu, nói :
“Vậy làm phiền anh . Hình Kiện cũng cùng đi thôi .”
Hình Kiện nuốt nước bọt cái ực, nhìn hai người phía trước đi song song, lòng dậy lên một hồi chấn động. Trong khoảnh khắc ấy, hắn chỉ thấy đầu óc mình như hóa thành bọt nước—mơ hồ, rối ren.
Mình là ai ? Mình đang ở đâu ? Mình vì cái gì phải đến đây ?
Nhưng cuối cùng, vẫn là lặng lẽ đi theo sau, dù sao, chuyện đã đến nước này… cũng chỉ còn cách nhắm mắt theo đuôi thôi.