Tống Kim An khẽ ho một tiếng, giọng có phần khàn đục, như thể muốn che giấu sự khó xử lẫn chấn động trong lòng. Những điều người của anh ta điều tra được , thoạt nghe qua chẳng khác gì lời đồn nhảm vô căn cứ, song từng chữ từng lời đều là sự thật được khui ra từ trong tầng tầng lớp lớp giấy tờ, được xếp ngay ngắn trong tập hồ sơ dày cộp đưa đến trước mặt anh ta , và cả trên số tài liệu Cố Nguyệt Hoài và Hình Kiện giao cho anh ta nữa.
“…Lúc mới nắm được tin này, tôi thực sự rất bất ngờ,” anh nói, ngữ điệu không khỏi mang theo chút nặng nề, “Tên Thái Lan kia, có người dẹp đường ở phía sau , con đường thăng tiến của hắn gần như không gặp bất kỳ lực cản nào. Hiện tại đã leo đến vị trí chủ nhiệm ban chọn hàng, nắm trong tay không ít quyền lực , đồng thời cũng nắm giữ mạch vận chuyển hàng hóa chủ lực của cả ba khu phân phối."
Giọng anh ta trầm lại, như chạm đến điều khó nói: “Vị trí ấy, nếu rơi vào tay kẻ bất chính, hậu quả sẽ như vòi bạch tuộc len lỏi khắp nơi. Hắn không chỉ trục lợi cá nhân, mà còn âm thầm cấu kết phe cánh, chia chác nguồn hàng, đẩy giá lương thực lên cao, khiến nhân dân lao động càng thêm khốn khó. Nếu không có chứng cứ này, tôi e rằng mọi nỗ lực từ trên xuống dưới đều sẽ bị kéo ngược.”
Nói đến đây, anh ta thu lại tập văn kiện, động tác chậm rãi mà cẩn trọng, như đang cất giữ một loại bằng chứng trọng yếu. Giọng anh ta trầm xuống, nghiêm cẩn: “Chứng cứ này… rất quý giá. Không chỉ giúp tôi có căn cứ để tiến hành xử lý vụ việc ở xưởng lưu ly, mà còn giống như một đốm lửa nhỏ giữa lúc khói mù che lấp đường đi. Nhờ có nó, tôi mới có thể cắt bớt bao nhiêu khúc mắc, rút ngắn không ít thời gian. Thật lòng phải cảm ơn hai người đã kịp thời cung cấp tin tức.”
Gió bên ngoài cửa sổ rít qua khe kính, mang theo chút lành lạnh của đầu xuân. Cố Nguyệt Hoài khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ dõi theo những dải phong cảnh đang lùi lại ngoài kia. Giọng cô nhẹ như gió thoảng, cười khẽ một tiếng, nhưng ánh mắt lại bình đạm như mặt nước giếng sâu, không gợn một tia vui buồn:
“Khách khí gì chứ. Giờ chúng ta chính là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng ? Huống hồ, chẳng phải việc giải quyết chuyện bắt cóc buôn người , mà đầu sỏ là Thái Lan , từ lúc trước rời khỏi đây, chúng ta đã có sự đồng thuận rồi hay sao ?”
Tống Kim An mím môi, không lên tiếng. Không khí trong phòng lại một lần nữa trở về sự lãnh đạm ban đầu, mang theo áp lực vô hình khiến người ta hít thở cũng phải dè chừng.
Một lát sau, Cố Nguyệt Hoài hơi nghiêng mặt, ánh mắt như có như không nhìn về phía anh ta. Khóe môi cong lên một lần nữa, là nụ cười rất mảnh, mang theo sự xa cách và ung dung của người đã sớm nhìn thấu lòng người:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2017.html.]
“Đúng rồi, có một chuyện... nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên nói với anh một tiếng.”
Ánh mắt Tống Kim An đầu tiên là sáng lên, nhưng ngay lập tức lại trở nên tối sầm , trực giác nhắc nhở anh ta rằng đây không phải tin tức tốt đẹp gì. Quả nhiên, trong lòng còn chưa kịp yên ổn, thì giọng nói bình thản mà lạnh lùng của Cố Nguyệt Hoài đã vang lên:
“Hoàng Thịnh... g.i.ế.c Lý Nhĩ Tân. Đã bị bắt.”
Một câu, như sét đánh ngang tai. Toàn thân Tống Kim An cứng đờ, đồng tử chợt co rút, sắc mặt trắng bệch như giấy. Anh ta không dám tin vào tai mình, những lời này bổ xuống khiến anh ta như trực tiếp bị hóa đá.
Anh ta sững người nhìn cô, trong lòng còn đang nghĩ rằng Cố Nguyệt Hoài sẽ mình và Yến Thiếu Ngu sắp kết hôn. Không nghĩ tới , cô lại nói về Hoàng Thịnh.
Hoàng Thịnh g.i.ế.c Lý Nhĩ Tân ?
Vì cái gì ?
Nga
Hoàng Thịnh và Lý Nhĩ Tân không phải là bạn bè sao ?