Dưới ánh tà dương đỏ sẫm của buổi chiều tà, xe lửa chậm rãi dừng lại nơi sân ga huyện Thanh An. Mái ngói xám bạc lặng lẽ hắt ánh nắng cuối ngày, cây bàng ven đường trải dài bóng xuống mặt đất sẫm màu đất bụi. Cố Nguyệt Hoài theo sát sau Cố Tích Hoài xuống tàu , từng bước vững vàng nhưng trong đáy mắt vẫn nhuộm một tầng mỏi mệt sau chặng hành trình dài dằng dặc.
Việc đầu tiên hai người làm khi vừa đặt chân về huyện Thanh An , đó là rẽ vào tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa tươm tất. . Hai bát sủi cảo nóng hổi được bưng ra, mùi hành, mùi thịt xông lên thơm nức, khiến hai chiếc bụng đói không khỏi rung lên từng đợt.
Một bát sủi cảo xuống bụng, không chỉ xua đi cái đói mà còn làm ấm lại tâm can đã bao ngày bôn ba.
Đến khi hai người trở về đại đội sản xuất Đại Lao Tử, trời đã ngả về chiều muộn. Vừa đặt chân đến địa phận thôn, đã thấy khói bếp lượn lờ bay lên từ mái nhà rơm thấp thoáng. Người gùi cỏ đi ngang qua cười nói rôm rả, trong ánh mắt lấp lánh sự nhẹ nhõm lẫn vui mừng. Bầu không khí này khác hẳn những ngày đầu năm – khi mỗi người ra đồng như đi chịu tội, khi nhà nhà đóng cửa sớm, vì cơm chẳng đủ no mà bụng thì réo vang.
Cố Tích Hoài kinh ngạc nhìn quanh, thuận miệng hỏi vài câu. Mới hay gần đây, nhiều hộ trong đại đội đã cùng nhau đến phố Lương, Phong thị một chuyến , rốt cuộc sau bao ngày lo lắng cái ăn , ngày hôm nay bọn họ đã lại có hy vọng .
Anh khẽ cảm thán:
“Phố Lương thật sự… đã cứu không ít người.”
Cố Nguyệt Hoài nghe vậy, chỉ cong khóe môi cười cười, không lên tiếng. Nhưng trong lòng lại rõ ràng hơn ai hết: đúng là cứu người, không chỉ cứu đói, mà còn cứu cái “tinh thần” đã bị những ngày tháng thiếu thốn lương thực chèn ép tới tận đáy. Trong tay có gạo, trong lòng mới vững. Người có niềm tin thì mới dám sống tiếp.
Năm 1970, người dân không thiếu khổ, cái thiếu là một nơi để họ tạm nương dựa. Mà phố Lương, chẳng phải chính là chiếc cầu nẹp lại linh hồn , nối liền sinh tồn và hy vọng của những người nông dân đó sao ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2022.html.]
Hai người còn chưa kịp bước chân vào trong sân, từ bên trong liền truyền đến một thanh âm trong trẻo lanh lảnh:
“Chị ! Chị trở về rồi!”
Giọng nói ấy, nhẹ mà rõ, vang lên như một dòng suối trong vắt tràn vào tim gan người nghe. Trong khoảnh khắc, mọi bụi bặm phong trần dường như đều bị gột sạch.
Nga
Yến Thiếu Đường như một cơn gió nhỏ lao vụt ra, đôi chân trần bé xíu chạy vụt qua sân đất. Mái tóc buộc gọn sau đầu, đôi mắt đen lay láy, sáng như ánh sao giữa trời hoàng hôn. Cái vẻ rụt rè, đờ đẫn ngày nào đã biến mất, thay vào đó là một cô bé lanh lợi, nhanh nhẹn, dẫu vóc dáng vẫn còn nhỏ nhưng ánh mắt thì đã rực lên sự sống.
Cô bé giờ đây đã biết tự ăn, tự rửa mặt, thậm chí biết gõ cửa khi vào nhà vệ sinh – một điều tưởng chừng đơn giản nhưng với một đứa trẻ từng bị chẩn đoán là đầu óc đã hỏng rồi , chỉ có thể đờ đẫn sống đến hết đời, lại là một kỳ tích.
Cố Nguyệt Hoài cúi người, đón lấy đứa nhỏ đang nhào vào lòng mình. Vừa ôm lên, cô liền cảm nhận được rõ ràng lớp thịt mềm đệm dưới tay – không còn là thân thể gầy guộc xương xẩu từng làm cô xót xa khi lần đầu bế lên. Giờ đây, thân thể ấy tròn trịa, má phúng phính trắng hồng, làn da mịn màng như bánh đậu mới hấp xong, thơm tho mùi sữa nhè nhẹ.
“Thiếu Đường nặng rồi đây này .” – Giọng cô dịu dàng mà đầy tự hào.
Một năm trước, Yến Thiếu Đường chỉ là một cô bé tuy ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp nhưng lại lấm lem , gầy trơ xương, và một đôi mắt mờ mịt. . Còn giờ đây, lại là sinh mệnh tươi sáng, là minh chứng hùng hồn rằng: giữa gió bão, vẫn có thể nuôi nấng được một mầm cây lớn lên.
Yến Thiếu Đường rúc vào lòng cô, đôi tay nhỏ mềm quàng qua cổ cô, má áp lên má, mùi sữa thơm vương vấn. Không nói gì, nhưng sự gắn bó, quyến luyến ấy đã rõ ràng hơn vạn lời nói.