Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu - Chương 297

Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:19:10
Lượt xem: 110

Sau đó lại câm hai gói đường nói: "Đường đỏ này là tôi tự nấu, tôi chỉ nói một điều, đừng tặng cho người khác, cứ để lại cho mình, hai ngày pha một cốc nước đường uống, tốt nhất cả nhà ba người đều uống. Những quả táo này là bạn tôi từ miền Bắc mang về, tôi vừa hay đến đây nên lấy sáu quả cho Nam Nam nếm thử." Lâm Thời Minh sốt ruột xoa tay: "Tống trí thức, cái này... cái này quá quý giá rồi, cô vẫn nên mang về đi." Tống Duệ Nguyệt cười nói: "Đây không phải tặng cho anh, là tặng cho Nam Nam, hôm đó đã có thể gặp được anh, mua được chiếc vòng tay của anh, lại theo anh về thấy được Nam Nam, chứng tỏ tôi có duyên với nó. Hơn nữa, những thứ này đều không tốn tiền, không tính là quý Z1 giá. Nói hết lời khuyên can, cuối cùng cũng khiến Lâm Thời Minh nhận đồ. Sau đó, Lâm Thời Minh đưa cô đến vùng ngoại ô thành phố đó tìm nhà kho trống để thuê.

May là hắn ta thực sự có tợi thế của người bản địa, hỏi thăm một chút là hỏi được một ngôi nhà cấp bốn có sân, chủ nhà hiện đang làm việc ở thành phố, được phân nhà tập thể, không muốn ở đâym gần vùng quê nữa, Tống Duệ Nguyệt nhìn một tượt, đây cũng là con đường tất yếu để đến công xã Bạch Mã Kiều, sau này nếu cô đi từ bên kia đến, chỉ cần bảo xe buýt dừng ở đây, dỡ đồ trong khrông gian vào là được, cũng khá tiện. Lại hỏi tiền thuê nhà, một đồng năm một tháng, Tống Duệ Nguyệt vốn chỉ muốn thuê hai tháng nhưng nghĩ đến sau này có lẽ còn có thể dùng vào việuc khác, tiền trực tiếp ký hợp đồng thuê một năm. Lâm Thời Minh thấy cô đổi thời gian thuê nhà từ hai tháng thành một năm, cũng không hỏi nhiều.

Sau khi lấy chìa khóa từ tay chủ nhà, cô lại lục trong ba lô lấy ra một chiếc khóa sắt to, trên đó còn có mấy chiếc chìa khóa.

Thấy chiếc khóa to trên tay cô, Lâm Thời Minh lại một lần nữa im lặng.

"Anh cầm một chiếc chìa khóa này, hai ngày nữa sẽ có người chuyển một lô đường trắng đến, số lượng không nhiều, 1000 cân, mỗi bao 100 cân, tổng cộng 10 bao, còn có một số nguyên liệu khác, tôi sẽ đưa cho anh một bảng giá cụ thể, đến lúc đó đội Hải Giác sẽ có máy kéo đến kéo những thứ này, anh cứ theo số lượng trên bảng giá mà thu tiền là được, tiền hàng anh cứ cầm trước, đến khi tôi lần sau đến thành phố thì trả cho tôi, bên kia đến kéo hàng, hỏi anh những hàng này từ đâu đến, anh cứ nói tìm mối lấy được, họ có hỏi gì khác, anh cứ không trả lời họ là được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-297.html.]

DTV

Lâm Thời Minh nghe xong, gật đầu, nhận lấy chìa khóa mới nói: "Bên kia khi nào chuyển hàng đến? Tôi có cần đến đợi trước không?"

Tống Duệ Nguyệt: "Không cần, bên kia chuyển hàng tôi sẽ đến làm người liên lạc, vì người bên kia là mối quan hệ tôi tìm được, chuyện này càng ít người biết càng tốt."

Cô chắc chắn không thể nói với Lâm Thời Minh rằng người chuyển hàng chính là cô!

Lâm Thời Minh là người thông minh, nghe cô nói vậy thì còn gì không hiểu nữa, hắn không hỏi nhiều nữa, cô bảo hắn làm gì thì hắn làm nấy.

Tống Duệ Nguyệt bên này lại đưa cho hắn 25 đồng, nói là tiền lương trả trước, lại đưa cho hắn một số điện thoại, là của đội bộ.Sau khi Lâm Thời Minh đi, cô nhìn một vòng trong căn nhà này, liền lấy mười bao đường trắng trong không gian ra, có lẽ vị gia kia biết tình hình bên này của cô đặc biệt, bây giờ một số thứ lớn, đều không có nhãn hiệu và ngày sản xuất, đương nhiên cũng có thể là đã đổi bao bì hoặc đặt làm riêng cũng không biết chừng.Cô liệt kê chi tiết tất cả các nguyên liệu cần dùng khác, chỉ cần Lâm Thời Minh thu tiền theo số lượng là được.Đợi đến khi trở về đội Hải Giác, Tống Duệ Nguyệt liền nói chuyện đã liên hệ được một lô nguyên liệu ở đâu để nhận hàng.

Tiếp đó cô lại nói: "Đường trắng 6 hào một cân, sau này chúng ta muốn giảm chi phí, vẫn phải tự sản xuất đường trắng, mở rộng toàn bộ chuỗi sản xuất đường, chúng ta trồng nhiều mía như vậy, không tự lập một nhà máy đường thì thật đáng tiếc."

Loading...