Muốn Dựa Vào Em - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-12-27 19:56:25
Lượt xem: 29
“Đúng rồi, em nhớ ra một chuyện!”
Đột nhiên, Tần Noãn ngẩng đầu khỏi n.g.ự.c anh, cầm điện thoại lên gọi đi một cú, kề điện thoại bên tai. Một lát sau, cô mở miệng: “Chú Trần, chú không cần tới đón cháu đâu ạ, tối nay cháu về biệt thự phía Nam ngoại ô.”
Sau khi ngắt máy, Tần Noãn giương cằm nhìn anh, thổ khí như lan [1], “Anh đưa em về được không?”
Cô đã uống nhiều rượu, hai gò má mũm mĩm lại hồng hồng, hai mắt mê ly mang theo men say, vừa xinh xắn vừa đáng yêu.
Thấy cả người cô xiêu vẹo, Cố Ngôn Thanh giang tay đỡ lấy cô, “Chúng ta đi thôi.”
Anh từ sân bay chạy tới đây luôn, cũng không có lái xe, cho nên lúc này, anh vừa đỡ cô vừa bắt taxi.
Lúc xuống xe tại biệt thự phía Nam ngoại ô, Tần Noãn ngủ đến mơ màng, Cố Ngôn Thanh không gọi cô dậy, trực tiếp bế cô vào.
Ấn mật mã cửa nhưng không mở được, anh sững người một lúc, đỡ Tần Noãn ngồi xuống đất, “Em đổi mật mã rồi sao?”
“Dạ?” Cô nặng nề nâng mi mắt, ngây thơ nhìn anh.
Cố Ngôn Thanh xoa đầu cô, “Mật mã cửa là gì? Lần trước tới đây không phải là sinh nhật của em đó sao?”
Tần Noãn hoàn hồn, chỉ chỉ vào anh, “Bây giờ là sinh nhật anh.”
Cố Ngôn Thanh kinh ngạc một chút, sau đó lại ấn mật mã một lần nữa, cửa mở.
Anh nhìn chằm chằm số PIN mật mã, có hơi thất thần.
Biệt thự phía Nam ngoại ô là chỗ ở thất thường của cô, bây giờ đã đổi mật mã cửa thành sinh nhật của anh.
Cố Ngôn Thanh cẩn thận từng li từng tí, nâng mặt Tần Noãn lên, lòng bàn tay xoa xoa da thịt non mềm của cô, ngữ khí của anh thật nhẹ, “Sao lại đổi vậy?”
Tần Noãn hơi cong môi, bên trong mắt hạnh có tia sáng lập loè. Ngữ khí của cô rất mềm, lại nghe như có vài phần bất lực, “Cố Ngôn Thanh, biệt thự phía Nam ngoại ô này em cũng tặng cho anh, có được hay không? Anh… đừng bỏ em.”
Cô rũ mắt xuống, thanh âm thấp hơn, tựa như đang nói một mình, “Em có rất nhiều tiền, đều sẽ cho anh cả…”
Trong lòng Cố Ngôn Thanh nhẹ nhàng rung động, không hiểu sao cũng tràn ra một cỗ chua xót.
Anh rũ mắt nhìn cô gái trước mặt, hơi há miệng, ôn nhu nói: “Anh sẽ không đi đâu cả, chúng ta về nhà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-100.html.]
Cố Ngôn Thanh ôm ngang cô lên, bế cô lên phòng ngủ tầng hai.
Sau khi đặt cô lên giường lớn mềm mại, Cố Ngôn Thanh đứng dậy muốn đi phòng tắm lấy khăn mặt lau cho cô. Nhưng anh vừa đứng lên đã bị Tần Noãn ngồi dậy, ôm lấy anh từ phía sau.
Khí tức ấm áp tản ra bên tai anh, mùi rượu nồng đậm, Cố Ngôn Thanh cứng đờ người, ngồi bên mép giường, tâm hoảng ý loạn, thân nhiệt từ từ tăng lên.
“Noãn Noãn, anh đi lấy khăn lau mặt cho em đã.” Anh cố gắng giữ cho ngữ điệu của mình thật bình tĩnh, tốt tính dỗ cô.
Tần Noãn như cũ vẫn dán sau lưng anh, không chịu buông ra, “Cố Ngôn Thanh, em rất thích anh.”
Cô say rã rời, bộ dáng lại chủ động như vậy, Cố Ngôn Thanh cũng dần mất đi kiềm chế. Anh im lặng nửa ngày, cuối cùng không dằn được đáy lòng đang hò hét, đột nhiên anh quay người lại, hôn xuống môi của cô.
Hai người thuận thế ngã xuống giường, dây dưa lưu luyến.
Nhưng khi hôn đến tấm lưng của cô, tất cả nụ hôn ôn nhu mà trằn trọc của anh lập tức dừng lại, im bặt.
Lần đầu tiên Cố Ngôn Thanh nhìn thấy hình xăm trên lưng cô ở khoảng cách gần. Trước tiên liếc mắt nhìn hình xăm, sẽ thấy nó thật kiều diễm động lòng, đến khi nhìn kỹ lần thứ hai lại khiến cho người ta không thể không chấn động.
Những vết sẹo nhỏ vụn kia cho dù đã trải qua tẩy mờ của tháng năm nhưng vẫn không thể xoá sạch vết thương như cũ. Ánh mắt của Cố Ngôn Thanh đau nhói, vết sẹo ấy dữ tợn đập vào lòng anh.
Bầu không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Trên lưng cảm thấy lạnh và bên hông đột nhiên có người động vào khiến cho Tần Noãn rùng mình một cái, triệt để tỉnh lại từ men say.
Cô bỗng nhiên ngồi dậy, kéo chăn che lấy bản thân, cắn môi cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm trên mặt Cố Ngôn Thanh lúc này.
Thấy dáng vẻ bất lực của cô, bàn tay nắm chặt góc chăn của Cố Ngôn Thanh chậm rãi buông ra. Ngữ điệu của anh vẫn nhu hoà giống như ngày thường, “Là anh không đúng, anh không nên nhân lúc em say mà bắt nạt em.”
Anh không hề nói nửa chữ nào liên quan đến lưng cô.
Cố Ngôn Thanh đứng dậy đi vào phòng tắm, bên trong vang lên tiếng nước chảy rầm rầm. Thật lâu sau, anh mới cầm khăn nóng đi ra, ngồi bên giường giúp cô lau mặt.
Hốc mắt của Tần Noãn hồng hồng, ánh mắt vẫn luôn né tránh anh.
Cố Ngôn Thanh để khăn mặt ở một bên, yên lặng đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc anh đi vào, trong tay cầm một cốc nước ấm, “Em uống nhiều rượu, trong đêm sẽ dễ bị khát nước, bây giờ uống chút mật ong đi.”
Tần Noãn can đảm ngẩng đầy nhìn anh. Gương mặt thanh tú của anh vẫn không có cảm xúc gì lớn, hoàn toàn ôn nhuận nhu hoà như trước đây. Lúc gặp cô nhìn qua, sắc mặt anh còn mang theo ý cười cưng chiều.