Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 101

Cập nhật lúc: 2024-12-27 19:56:32
Lượt xem: 31

Tần Noãn dần buông lỏng tâm trạng, ngoan ngoãn nhận lấy rồi uống một ngụm, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu, “Ngọt quá!”

 

“Vậy à?” Cố Ngôn Thanh hơi ngoài ý muốn, “Có lẽ anh bỏ hơi nhiều mật ong.”

 

Tần Noãn vạch trần anh, “Mật ong không ngọt như vậy, là anh thêm đường thì có.”

 

Cố Ngôn Thanh cười, “Ngọt lắm sao?”

 

Tần Noãn lại uống thêm một ngụm, gật đầu, “Ngọt ạ.”

 

“Anh thử chút xem,” Anh mút môi cô một cái, nếm nếm rồi phụ hoạ, “Ừm, là ngọt thật.”

 

Tần Noãn bưng ly, mép chăn thuận thế trượt xuống, lộ ra vùng da thịt dưới cổ, cô lúng túng đưa tay kéo chăn lên.

 

Cố Ngôn Thanh khẽ cười một tiếng, đi phòng tắm lấy một bộ đầm ngủ ra đây, “Em thay đồ đi rồi ngủ.”

 

Tần Noãn vẫn nắm chăn, không cử động.

 

Cố Ngôn Thanh đứng dậy đi phòng tắm, đóng cửa lại.

 

Lúc này, Tần Noãn mới nhanh chóng thay đầm ngủ vào, trốn vào chăn rồi nằm xuống, la lên với phòng tắm, “Xong, xong rồi ạ.”

 

Cố Ngôn Thanh đi ra, giúp cô đóng cửa phòng ngủ, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ yếu ớt đằng xa. Anh đứng bên giường, cúi người hôn xuống trán của cô, “Ngủ đi.”

 

Tần Noãn mở to mắt nhìn anh, “Anh trở về ạ?”

 

Cố Ngôn Thanh: “Anh ngủ phòng bên cạnh, tối nay ở lại trông nom em.”

 

Tần Noãn thở hắt ra, trên mặt dần dần cười lên.

 

Cố Ngôn Thanh đứng dậy muốn đi ra ngoài, Tần Noãn lại giữ c.h.ặ.t t.a.y anh, nắm hoài không thả.

 

Cố Ngôn Thanh suy nghĩ một chút, “Hay là tối nay anh ngủ ở đây, nằm nghỉ dưới đất, có được không em?”

 

Tần Noãn lập tức trả lời, “Trong phòng chứa quần áo có đệm yoga, anh tới lấy nó là có thể ngủ ạ.”

 

Lời vừa ra khỏi miệng, Tần Noãn lập tức kinh ngạc, thấy ánh mắt của Cố Ngôn Thanh đang cười như không cười nhìn mình, cô lập tức kéo chăn che kín đầu.

 

Cố Ngôn Thanh tới phòng chứa quần áo lấy đệm yoga ra, trải nó xuống khoảng trống bên cạnh giường lớn của cô rồi đi lấy một bộ gối mền.

 

Cảm giác được anh đã nằm xuống, Tần Noãn chậm rãi kéo chăn xuống, lộ ra cái đầu. Cô trở mình qua phía anh, “Cố Ngôn Thanh.”

 

“Ơi?”

 

Cô trầm mặc rất lâu, vào lúc Cố Ngôn Thanh tưởng rằng cô đã ngủ, cô lại đột nhiên hỏi: “Hình xăm… có phải rất xấu không ạ?”

 

Cố Ngôn Thanh kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó cười nói: “Là có hơi xấu, em tìm thợ xăm có kỹ thuật không tốt rồi. Đoá hoa xiêu xiêu vẹo vẹo ấy, vừa xấu vừa dễ thấy.”

 

“Nào có chứ?” Tần Noãn không phục, “Em đã tìm thợ xăm tốt nhất rồi mà!”

 

“Vậy thì người đó có tiếng mà không có miếng, lừa gạt em thôi.”

 

“Vậy người nào có kỹ thuật tốt? Anh à?”

 

“Có lẽ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-101.html.]

Tần Noãn hơi kinh ngạc, “Anh cũng biết xăm ạ?”

 

Cố Ngôn Thanh cười, “Anh biết hôn em.”

 

“…” Tần Noãn kiềm chế gương mặt đỏ bừng đến mang tai, khẽ nói: “Cố Ngôn Thanh, anh học thói xấu!”

 

“Ừm, là em đã dạy rất tốt.”

 

“Em có dạy anh đâu? Anh oan uổng em kìa!” Cô trở mình đưa lưng về phía anh, “Không nói chuyện với anh nữa, em ngủ đây!”

 

“Ngủ đi, anh ở đây rồi.” Cố Ngôn Thanh nhìn thân ảnh trên giường.

 

Trong màn đêm, ánh mắt của anh như ẩn như hiện mấy phần thương yêu…

 

Tần Noãn lăn qua lăn lại trên giường rất lâu, cũng không hề ngủ.

 

Sau nửa giờ, cô từ trên giường leo xuống, lặng lẽ chui vào ổ chăn của Cố Ngôn Thanh.

 

Biết cô không ngủ, lúc này Cố Ngôn Thanh cũng không ngủ, đột nhiên cô chui vào, cả người anh lập tức có hơi cứng lại.

 

Tần Noãn không nhận ra, chỉ biết tìm một vị trí thoải mái rồi nằm xuống. Cô ôm lấy eo của anh, nhắm mắt lại, “Em cũng muốn ngủ trên đất.”

 

Cố Ngôn Thanh không đáp, nhắm mắt giả vờ ngủ.

 

Thấy anh không phản ứng gì, Tần Noãn vặn vẹo trong n.g.ự.c anh, không hở một phân [2].

 

Rốt cục, Cố Ngôn Thanh phải đè cô lại, giọng nói khàn khàn, “Em còn cử động nữa, anh sẽ mất khống chế đấy!”

 

Tần Noãn an phận nằm yên, cười nhẹ hỏi: “Trên người anh hơi nóng nha, nếu nóng như vậy thì em mở điều hoà thấp nhiệt độ xuống một chút nhé?”

 

Cố Ngôn Thanh không để ý tới cô.

 

Tần Noãn đột nhiên ôm lấy mặt của anh, hôn lên một cái, “Bạn trai à!”

 

Cố Ngôn Thanh không thể nhịn được nữa, ôm cô thả lại trên giường. Chỉnh đốn góc mền cho cô xong, anh thấp giọng ra lệnh: “Em ngủ cho đàng hoàng vào, không cho phép lăn xuống nữa.”

 

Tần Noãn mở to đôi mắt hạnh căng tròn nhìn anh, dáng vẻ rất là vô tội.

 

Cố Ngôn Thanh vuốt ve mái tóc của cô, thanh âm mềm xuống, “Vâng lời nào.”

 

Tần Noãn nhìn anh, thần sắc dần nghiêm túc lại, “Sao anh không hỏi em?”

 

“Hả?”

 

Cô cắn môi, im lặng mấy giây, “Vết thương trên lưng em…”

 

Cố Ngôn Thanh nhìn cô chăm chú, trong ánh mắt là sự lưu luyến thâm tình, “Nếu đã là ký ức không tốt thì không cần nói cho anh đâu.”

 

Cố Ngôn Thanh sợ cô lại đau thêm lần nữa.

 

Anh muốn biết, tự nhiên có cách khác.

 

Mắt cô ậng nước, nhưng cố nhịn lại, cô nhướn mày cười với anh, “Cố Ngôn Thanh, ánh mắt của em thật tốt mà!”

 

Cố Ngôn Thanh khẽ nựng chóp mũi của cô, “Anh cũng cảm thấy vậy.”

 

“… Anh không thể tự nói như vậy được, tự luyến quá à!”

Loading...