Muốn Dựa Vào Em - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-12-28 11:47:30
Lượt xem: 22
Tinkerbell: “Là Tần Noãn nha!”
Cố Ngôn Thanh: “Cậu ấy cầu hôn với Tần Noãn, cô ấy sẽ nhận lời không?”
Tinkerbell: “Cái này phải xem thành ý của ông nữa.”
“…” Cố Ngôn Thanh nhíu mày, “Trước đó tao không có dạy mày thế mà. Mày phải nói là ‘cô ấy sẽ nhận lời’ chứ.”
Tinkerbell: “Người máy chúng tôi xưa nay không nói láo nha.”
Tần Noãn bật cười thành tiếng, “Hình như nó thông minh hơn lần trước em thấy nhiều.”
Cố Ngôn Thanh đưa Tinkerbell cho cô, “Năng lực học tập của nó rất mạnh, bình thường em hãy nói chuyện thật nhiều với nó, nó có thể nhớ kỹ nhiều thứ.”
Tần Noãn nhận lấy, suy nghĩ, “Tinkerbell, em biết chị là ai không?”
Tinkerbell: “Là Tần Noãn nha!”
Tần Noãn: “Vậy lúc nãy, Cố Ngôn Thanh vừa cầu hôn chị, chị có nên nhận lời hay không?”
Tinkerbell: “Sukhomlynsky từng nói, tình yêu chân thành không chỉ cần yêu nhau mà bản thân cùng đối phương phải tương trợ lẫn nhau trong thế giới nội tâm của cả hai. Cho nên, đáp án này chị biết rõ nhất.”
Tần Noãn bất ngờ một chút, hai mắt sáng rỡ, “Tinkerbell, em thật giỏi quá!”
Tinkerbell: “Sông lớn sẽ bình tĩnh, bác học sẽ khiêm tốn. Thật ra em… cũng tạm thôi, chị quá khen, quá khen!”
Tần Noãn: “…” Sao mấy câu này giống như nó đang tự nhận mình là bác học vậy?
Quả nhiên không phải đồ vật thiểu năng.
Cố Ngôn Thanh giải thích: “Nó học được cách người khác nói chuyện, giọng điệu này hẳn là do Mục Lăng Thành dạy rồi.”
Tần Noãn ôm Tinkerbell, yêu thích không chịu buông tay, “Giải thi đấu người máy sắp đến rồi, các anh sẽ lấy nó để tranh tài sao?”
Cố Ngôn Thanh đáp: “Đây là phiên bản mô phỏng thôi, anh dùng nó để cầu hôn em, đương nhiên nó là của em rồi. Còn phía cuộc thi, sản phẩm dự thi trong két sắt ở phòng thí nghiệm.”
“Tức là các anh chưa chính thức giới thiệu mà anh đã cho em xem trước rồi sao?” Trong lòng cô có hơi hưng phấn.
Cố Ngôn Thanh lấy lại người máy từ trong tay cô, “Đây không phải cho em tuỳ ý chơi đâu. Lời cầu hôn của anh em còn chưa nhận lời đó.”
Tinkerbell: “Đàn áp người khác là hành vi đáng xấu hổ! Anh phải để chị ấy làm những gì mình muốn…”
Cố Ngôn Thanh tắt nguồn của nó.
Tần Noãn cười đến ôm chăn ngã ra giường.
Cố Ngôn Thanh nhìn cô, “Nếu em không nhận lời, anh lấy Tinkerbell đi đấy.” Dứt lời, anh làm như chuẩn bị ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-108.html.]
Tần Noãn nhíu mày, “Sao anh lại bắt nạt người ta như thế?”
Cố Ngôn Thanh cười, lắc lắc Tinkerbell trước mặt Tần Noãn. Cô với tay muốn đoạt lấy, anh liền nhanh chóng rút về. Tần Noãn lảo đảo một cái, nhào vào n.g.ự.c anh.
Cố Ngôn Thanh thuận thế ôm chặt bờ eo của cô, hỏi nhỏ: “Em đồng ý rồi?”
“Anh không để em cân nhắc thêm một chút được ạ?” Tần Noãn không phục.
Cố Ngôn Thanh suy tư một chút, gật đầu, “Được rồi, anh cho em cân nhắc trong vòng năm giây.”
“Năm, năm giây ạ?” Tần Noãn mở to mắt nhìn anh.
Cố Ngôn Thanh không để ý tới cô, bắt đầu đếm ngược, “Năm, bốn, ba, hai —”
“— Em đồng ý!” Tần Noãn vừa vội vừa sảng khoái trả lời, dứt khoát, không chút do dự.
Đến khi đối diện với biểu tình cười như không cười của Cố Ngôn Thanh, cô cầm Tinkerbell trong tay, cực kỳ đáng thương nhìn anh, “Anh bắt nạt em!”
“Không hề.” Cố Ngôn Thanh khẽ đáp, chợt đẩy cô ngã ra giường.
Anh hôn xuống môi Tần Noãn, trằn trọc mà dây dưa.
Sau một hồi lâu, nhìn dáng vẻ thở gấp của cô, Cố Ngôn Thanh mới khẽ cười, “Như thế này mới là bắt nạt đấy!”
Tinkerbell: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe! Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe! A Di Đà Phật…”
Tần Noãn ngây ra một lát.
Sau đó, cô mới phát hiện lúc nãy bị Cố Ngôn Thanh đẩy ngã, bản thân đã không cẩn thận mở chốt nguồn.
Tần Noãn đỏ mặt, tắt chốt nguồn đi, “Nó ồn ào quá!”
Cố Ngôn Thanh cầm lấy, đặt nó lên tủ đầu giường, “Lần này nó không ồn ào nữa…”
Anh lại ép xuống người cô, một lần nữa hôn sâu.
Chuông điện thoại vang lên thật không đúng lúc, khiến cho hai người hoàn hồn.
Cố Ngôn Thanh đứng dậy nhận điện thoại, sau đó, sắc mặt anh nghiêm túc nhìn qua Tần Noãn, “Anh đi ra ngoài một chút.”
“Sao thế ạ?” Vẻ mặt của cô lộ ra lo lắng.
Cố Ngôn Thanh: “Dương Dương đánh nhau với người ta làm kinh động tới cảnh sát. Bây giờ cậu ấy đang ở bệnh viện nhưng không dám để chú hai biết.”
Tần Noãn kinh ngạc, “Sao lại đánh nhau? Có nghiêm trọng không anh?”
“Không nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da thôi, bây giờ anh qua nhìn tình huống bên đó rồi mới nói tiếp được.” Cố Ngôn Thanh cầm áo khoác mặc vào.
Tần Noãn leo xuống giường, “Em cũng muốn đi.”