Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 109

Cập nhật lúc: 2024-12-28 11:47:38
Lượt xem: 27

Cố Ngôn Thanh gật đầu, “Bên ngoài rất lạnh, em mặc nhiều một chút.”

 

Nói xong, anh đến phòng để quần áo lấy cho cô một cái áo khoác. Cô thường xuyên đến đây, cho nên nơi này có quần áo bốn mùa của cô.

 

Lúc đi từ chung cư ra, sắc trời bên ngoài đã tối, mưa tí tách rơi lác đác.

 

Cố Ngôn Thanh lái xe đến bệnh viện, tìm phòng bệnh của Cố Trí Dương, mở cửa đi vào.

 

Là một phòng hai giường, Cố Trí Dương ngồi ở giường gần cửa ra vào, trên đầu quấn một lớp băng gạc, mặt sưng mũi sưng.

 

Trên một giường khác, cũng có một người đang bị thương ngồi đó, là Mục Lăng Thành.

 

Nhìn thấy Cố Ngôn Thanh tới, Mục Lăng Thành cũng kinh ngạc, sờ mũi một cái, không nói gì.

 

Cảnh sát ở bên ngoài hỏi thăm xem ai là người nhà của họ, Cố Ngôn Thanh đi với cảnh sát ra ngoài nói chuyện.

 

Tần Noãn ở lại phòng bệnh, đánh giá Cố Trí Dương và Mục Lăng Thành mỗi người một lát. Tình huống thật không thể tưởng tượng, cả buổi cô không biết phải nói gì.

 

Cố Trí Dương nhìn về phía Tần Noãn, im lặng một hồi, mới hỏi: “Em đã không sao rồi chứ?”

 

Tần Noãn lập tức giật mình, cười nói: “Tôi không sao, nhưng bây giờ tới anh có sao đấy.”

 

Cố Trí Dương im lặng.

 

Tần Noãn nhìn Cố Trí Dương, bất đắc dĩ nói: “Tốt xấu gì anh cũng là nhân vật của công chúng. Để người khác đánh tới mức này, anh không muốn làm trong giới giải trí nữa sao?”

 

Cố Ngôn Thanh từ bên ngoài đi vào, nhìn hai người họ. Sau một hồi yên tĩnh, anh ngồi xuống ghế, hỏi: “Hai người các cậu nói xem, chuyện gì đã xảy ra?”

 

Cố Trí Dương không nói câu nào, Cố Ngôn Thanh nhìn về phía Mục Lăng Thành.

 

Thần sắc của Mục Lăng Thành rất nhạt, “Anh ta muốn đánh nhau nên em mới chiều thôi.”

 

Cố Trí Dương nhíu mày, “Ai muốn đánh nhau với cậu? Là cậu đánh tôi trước!”

 

Mục Lăng Thành: “Anh cầm cục đá ném tôi, cho nên tôi mới đánh anh.”

 

Cố Trí Dương: “… Đó là ngoài ý muốn thôi, tôi tiện tay quăng chứ không phải cố ý.”

 

“Xem ra chỉ là hiểu lầm, hai người sớm nói rõ ràng không phải tốt rồi sao? Còn xé mọi nguyện thành ra như vậy.” Tần Noãn cắt đứt sự tranh chấp giữa hai người họ, “Tôi thấy vết thương của hai người cũng không nghiêm trọng đâu, đều rất sung sức, quậy một lát nữa chắc đánh thêm được một trận đấy.”

 

Mục Lăng Thành và Cố Trí Dương an tĩnh lại.

 

Cố Ngôn Thanh đứng dậy, “Thu dọn đồ một chút đi, anh đưa hai cậu về.”

 

Sau đó, anh dắt Tần Noãn ra ngoài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-109.html.]

Từ trong bệnh viện đi ra, Cố Trí Dương không cần Cố Ngôn Thanh chở, tự mình đón xe trở về Đại học P. Còn Mục Lăng Thành thì lên xe của anh.

 

Trên đường trở về Đại học C, Cố Ngôn Thanh nói: “Nếu là hiểu lầm thì cậu đừng để trong lòng, tôi thay mặt Dương Dương xin lỗi cậu.”

 

Mục Lăng Thành tuỳ ý dựa lưng trên ghế, nhìn ra dãy đèn neon đầy màu sắc bên ngoài cửa sổ, “Không cần đâu, một hành động cũng không làm nên chuyện đó. Là tâm tình của em trùng hợp không tốt nên mới đánh nhau với anh ta thôi.”

 

“Tâm tình của cậu không tốt? Sao vậy?” Cố Ngôn Thanh hỏi.

 

Có lẽ vẫn chưa tỉnh rượu, Mục Lăng Thành nói ra sự thật, “Mấy ngày trước em thấy chị dâu mua nhiều đồ ăn vặt cho nên đã nhờ chị ấy làm giúp một danh về chúng. Em mua xong rồi gửi về Cần Nam, nhưng qua hai ngày cũng không nhận được hồi âm nào cả.”

 

Nói xong, cậu nhìn về phía Tần Noãn đang ngồi ở ghế phụ, “Chị dâu, nếu như anh Thanh gửi đồ cho chị, chị sẽ chờ không kịp mà gọi điện cho anh ấy đúng không?”

 

Tần Noãn quay đầu, “Không phải cậu nói mua quà cho chị gái à? Sao nó giống nhau được.”

 

Mục Lăng Thành: “…”

 

Tần Noãn không trêu chọc cậu, chỉ nói: “Lớp mười một cậu đã tuyển thẳng vào Đại học C, cho nên bạn cùng bàn của cậu năm nay hẳn là học lớp mười hai đi? Em ấy sớm sẽ thi tốt nghiệp, việc học quan trọng, cậu gấp chờ em ấy hồi âm không phải là khiến em ấy phân tâm sao?”

 

Mục Lăng Thành: “Em cũng không muốn làm cô ấy phân tâm đâu, nhưng mà cô ấy nhận được nhiều thư tình lắm!”

 

Tần Noãn cười, “Chị không ngờ người như cậu cũng có lúc không tự tin đấy.”

 

Mục Lăng Thành: “Con người em trước giờ vẫn luôn khiêm tốn.”

 

Tần Noãn: “…”

 

“Cậu dưỡng vết thương trên mặt cho tốt đi, giải thi đấu người máy còn cần tới cậu dẫn đội đấy.” Cố Ngôn Thanh đột nhiên nói.

 

Mục Lăng Thành ngồi phía sau chợt ngây ra một lúc, “Anh không đi à?”

 

“Ừ.”

 

“Vì sao chứ?”

 

Cố Ngôn Thanh nhìn Tần Noãn một chút, trả lời: “Hôm đó là một ngày tốt, anh đi đính hôn.”

 

“…” Mục Lăng Thành đen mặt, “Chị dâu, chị có cảm thấy anh Thanh đang khoe mẽ không?”

 

Tần Noãn nghiêm túc mở miệng, “Chị không cảm thấy.”

 

Mục Lăng Thành: “Dựa vào kinh nghiệm quen biết anh ấy nhiều năm, em cho rằng anh ấy bề ngoài chính nhân quân tử, tương đối khiêm tốn, cũng rất có sức hút với phái nữ. Nhưng nội tâm của anh ấy bất cứ khi nào cũng có thể hoá thành cầm thú vừa mới thức tỉnh. Chị dâu, chị cẩn thận chút.”

 

Tần Noãn nhìn qua Cố Ngôn Thanh, nghiêm túc suy nghĩ, “Chị cảm thấy không có mà.”

 

Cố Ngôn Thanh dừng xe ở giao lộ đèn đỏ, đưa mắt nhìn sang cô, cong môi cười, “Hôn thê của anh có ánh mắt không sai nha.”

 

“…” Mục Lăng Thành không thể nhịn thêm nữa, “Cố Ngôn Thanh, em muốn xuống xe!”

Loading...