Muốn Dựa Vào Em - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-12-28 11:49:21
Lượt xem: 21
Cái áo khoác này có kèm mũ, trên mũ còn có lỗ tai mèo. Là do cô cảm thấy đáng yêu cho nên mới hay mặc chơi, nhưng đi gặp người lớn mà mặc cái này sẽ thích hợp sao?
Cố Ngôn Thanh cười, “Sao thế? Anh cảm thấy nó đẹp mà.”
Tần Noãn cau mày, không nói câu nào.
Gu thẩm mỹ của đàn ông thẳng, cô không thể cảm thụ được.
…
Trên đường tới nhà ông bà ngoại của Cố Ngôn Thanh, cô tìm chuyện để nói với anh nhằm giảm sự căng thẳng, “À… ông bà ngoại của anh làm gì thế ạ?”
Cố Ngôn Thanh đáp: “Hai người đã về hưu rồi, bình thường bà ngoại anh ở nhà sẽ trồng chút hoa, uống tý trà, ông ngoại anh… gần đây đang ghiền chơi game.”
Trên mặt Tần Noãn lộ ra vẻ kinh ngạc, “Ông ngoại anh còn rất tiến bộ nha!”
Cố Ngôn THanh liếc nhìn cô một cái, tiếp tục tập trung lái xe. Anh trầm mặc một lát, mới nói: “Ông ngoại anh cũng là ông ngoại em, lát nữa khi xưng hô phải nhớ kỹ.”
Tần Noãn quýnh lên, lại bắt đầu căng thẳng.
Cô ngồi bên cạnh ghế lái, nhìn xung quanh một chút, hỏi: “Còn xa không ạ?”
Hôm nay là cuối tuần, trên đường tương đối đông đúc, Cố Ngôn Thanh đi sau một đoàn xe, lúc tiến lên có hơi khó khăn. Anh nhìn đồng hồ, nói: “Có lẽ phải hơn một giờ nữa mới đến, hay là em ngủ thêm một lát đi?”
Tần Noãn gật đầu, “Cũng được.” Buổi tối hôm qua cô ngủ không ngon, sáng nay lại dậy sớm chọn quần áo để mặc, quả thật có hơi buồn ngủ.
Cô dựa lên lưng ghế, nhắm mắt đi ngủ. Cố Ngôn Thanh nhân lúc vẫn còn kẹt xe, quay người cầm ấy áo khoác màu trắng mà cô đang ôm trong n.g.ự.c để đắp lên cho cô.
Có thể là do mệt thật, cho nên không bao lâu Tần Noãn đã ngủ rất say.
Sau khi híp mắt tỉnh lại, cô vẫn đang ở trên xe.
Tần Noãn đảo mắt qua đồng hồ trên xe một cái, đã hơn bốn mươi phút trôi qua.
“Em tỉnh rồi à?”
Tần Noãn dụi đôi mắt nhập nhèm vẫn còn buồn ngủ, nhìn xung quanh một chút rồi hỏi: “Vẫn chưa đến ạ?”
“Chúng ta đến rồi.”
Chỉ trong nháy mắt, Tần Noãn lấy lại cảnh giác, cơn buồn ngủ tan đi phân nửa. Cô vụng về chỉnh lại tóc tai, “Sao anh không gọi em trước?”
Vừa nói, cô vừa xuyên qua cửa sổ xe để nhìn ra ngoài.
Cảnh khu trước mắt tựa vào sườn núi, chung linh dục tú ở cạnh sông, có thác nước chảy xuống, chim chóc đua hót, rõ ràng là một danh lam thắng cảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-113.html.]
Chỗ này… nhìn rất quen mắt!
Tần Noãn nhìn cảnh trí xung quanh, khi còn bé, ông nội Tần thường đưa cô tới Lục gia thăm ông bà cụ Lục. Sau khi ông nội qua đời, đôi khi cô vẫn sẽ tới thăm hai người.
Cho nên chỗ này, cô cực kỳ quen thuộc.
“Nhà của ông ngoại anh cũng ở đây ạ?”
Cố Ngôn Thanh gật đầu, “Ừm, nhà họ toạ lạc trên núi.”
Tần Noãn ngước mắt nhìn núi xanh trước mặc, sau đó kinh ngạc nhìn qua Cố Ngôn Thanh, “Thật là trùng hợp, dì Lục Tinh của em…”
Lời nói được một nửa, cô khựng lại.
Bởi vì cô đột nhiên nhớ đến giữa sườn núi chỉ có một toà biệt thự của Lục gia, không có thêm bất kỳ ai khác ở đó.
Mà Cố Ngôn Thanh vừa nói, ông bà ngoại của anh đang sống trên núi…
Nhà ông cụ Lục có một cháu ngoại, là thái tử gia thần bí không ai gặp được của tập đoàn Đằng Thuỵ, nghe nói anh ta đang học tập ở nước ngoài.
“…” Cả người Tần Noãn tựa như có gì đập vào, lập tức phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.
Cô lại nhìn qua phía Cố Ngôn Thanh đang ngồi bên ghế lái, sườn mặt khôi ngô tuấn lãng, khoé môi của anh có hơi cong lên, giống như đang vẽ lên một vòng cung, tạo ra nụ cười như có như không.
Tần Noãn nổi giận.
“Cố Ngôn Thanh — ! ! !”
Thanh âm của cô rất lớn, màng nhĩ của Cố Ngôn Thanh bị đau một trận. Anh vô thức nghiêng đầu tránh xa cô chút, khẽ nói: “Ngoan nào, anh đang lái xe, sẽ nguy hiểm đó.”
Tần Noãn: “…”
Tần Noãn nhìn biệt thự sang trọng toạ lạc giữa sườn núi, lại nhìn qua người bên cạnh, sắc mặt xám xịt, “Vậy anh dừng xe, chúng ta nói chuyện!”
“Tới rồi.” Cố Ngôn Thanh lái xe lên dốc, đã sớm có người của Lục gia ra mở cổng, anh chỉ trực tiếp lái xe vào.
Sau khi tắt máy, Cố Ngôn Thanh ghé mắt nhìn cô, “Em muốn nói chuyện với anh ở chỗ này sao?”
Quản gia và người giúp việc của Lục gia vẫn đang chờ đợi ngoài xe, còn có người bên cạnh xe giúp họ mở cửa.
“…” Khoé miệng của Tần Noãn giật giật, còn chưa kịp phản ứng, cửa xe đã được mở ra.
Quản gia nhìn thấy Tần Noãn rõ ràng hơi ngẩn ra một chút, sau đó lại bình thường như lúc trước cô vẫn hay đến, nồng nhiệt chào hỏi: “Chào Noãn tiểu thư, đã lâu không gặp. Lão phu nhân vẫn hay nhắc đến cô đấy ạ.”
Tần Noãn cười đáp, “Tôi cũng nhớ ông bà nữa, cho nên hôm nay đặc biệt tới thăm hai người một chút. Lúc nãy ở dưới chân núi bị xe thả xuống, đành phải quá giang anh ấy.”
Ý của cô chính là, cô không có quan hệ gì với Cố Ngôn Thanh hết!
Một chút cũng không có! ! !