Muốn Dựa Vào Em - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-12-28 19:39:20
Lượt xem: 30
Khoảnh khắc được Cố Ngôn Thanh ôm lấy, Tần Noãn nghe được nhịp tim mãnh liệt trong n.g.ự.c anh, rõ ràng lộ ra sự khẩn trương của anh vào lúc này còn hơn cả bất kỳ lúc nào của trước đây.
Sau buổi cơm trưa, Tần Minh Huy nói chuyện riêng với Tần Noãn.
Hai ba con đi trên đường núi, Tần Minh Huy không mở miệng, Tần Noãn cũng không nói gì.
Sau một hồi an tĩnh, Tần Minh Huy chợt nhìn sang đứa con gái bên cạnh mình, cười nói: “Hôm nay con đính hôn, Tiểu Hi nhờ ba chuyển lời chúc phúc của nó đến con. Thằng bé nói rằng mãi mãi đều xem con là chị gái của mình.”
Tần Noãn ngây ra một lúc, gật đầu, “Ba giúp con cảm ơn em ấy nhé.”
Tần Minh Huy thở dài, “Ba biết trong lòng con oán ba, cho nên mãi không chịu gần gũi với dì Lan Bội và Tiểu Hi. Nhưng dì Lan Bội của con không làm gì sai cả, Tiểu Hi lại càng không sai…”
“Con biết ạ…” Tần Noãn thuận tay hái một lá cây ven đường xuống, lẳng lặng đặt trong lòng bàn tay, ngữ điệu hờ hững.
Tần Minh Huy dừng lại, nghiêm túc nhìn cô, “Chuyện khiến ba hối hận nhất cả đời này chính là trước đây vẫn luôn bận rộn công việc, đã để mẹ con tự ý đưa con đi khỏi Tần gia. Nếu như lúc ấy, con ở lại Tần gia có thể mọi chuyện đã khác.”
Tần Noãn khẽ cười một cái, phẩy chiếc lá trong tay xuống đất. Cô ngẩng đầu, ngước mắt nhìn ông, cười nói: “Ba à, con có một chuyện vẫn luôn chưa hỏi ba.”
Tần Noãn hít sâu một hơi, “Nếu như con là con trai, có phải lúc ly hôn ấy, ba sẽ nghĩ đủ mọi cách để giành quyền nuôi dưỡng con với bà ta hay không? Suy cho cùng, là ba cảm thấy con gái dù sao cũng là bát nước đổ đi, đợi con lớn lên rồi gả cho ai cũng vậy. Mà tập đoàn Viễn Thương vẫn nên giao cho con trai, có đúng không ạ?”
Sắc mặt Tần Minh Huy hơi cứng lại, trầm mặc không đáp.
Tần Noãn cười cười, “Khi đó, ba đưa con từ nước ngoài trở về, mấy năm này cũng là Tần gia dạy dỗ con, cho nên con nhận ba là ba. Chỉ là giữa ba con mình tuy có ba hiền con thảo, nhưng vẫn tồn tại khúc mắt. Ba không cần phải nhắc lại chuyện trước đây với con đâu ạ, càng không cần sám hối điều gì, bởi vì nó không cần thiết.”
“Con đã sống một mình nhiều năm như vậy rồi, cho nên bây giờ đã sớm không cần thứ gọi là tình thân, ba còn nói với con những chuyện ấy để làm gì?”
Lúc ông nội qua đời, cô quật cường không chịu trở về Tần gia, cô đơn một mình trưởng thành trong căn biệt thự lớn như thế.
Bao nhiêu lần không ngủ cả đêm, cô vẫn luôn tưởng tượng rằng Tần Minh Huy sẽ đến nhận lỗi với mình, sẽ dỗ dành mình.
Những lần khi ấy, cô đều luôn muốn được nghe một câu của ông, rằng ‘Ba có lỗi với con’, rằng ‘Ba rất yêu con’.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-117.html.]
Nhưng đều không có.
Tần Minh Huy chỉ cho cô tiền tiêu không hết, chỉ nói với cô rằng hay là con về nhà đi?
Chờ đợi đủ rồi, Tần Noãn liền không chờ thêm nữa.
Tần Minh Huy cho cô tiền, cô nhận. Ông nói cô về nhà ăn cơm, cô liền về nhà cho có.
Tần Noãn không còn khao khát tình thương của ba nữa, tự xem bản thân là người ngoài, cũng coi Tần gia như khách qua đường.
Đã nhiều năm trôi qua, bây giờ ông nói gì mà hối hận, gì mà đau lòng, tất cả đã sớm trở nên vô nghĩa rồi…
Tài xế lái xe tới, Tần Minh Huy nhìn Tần Noãn, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng, ông vẫn mở miệng, “Mặc kệ con tin hay không, nhưng sự thật là, trước đây khi ly hôn với mẹ con, chuyện ba không cần quyền nuôi dưỡng con không liên quan tới chuyện người thừa kế của tập đoàn Viễn Thương. Lúc đó, ba mới hai mười chín tuổi, sao có thể nghĩ đến chuyện xa như vậy?”
“Ông nội của con khi ấy đã già yếu, ba lại vừa mới tiếp quản tập đoàn Viễn Thương, bởi vì tuổi còn trẻ nên khó lòng thu phục được mọi người. Nội bộ tập đoàn trong đấu ngoài đá, giặc trong giặc ngoài khiến ba không có sức lực mà nghĩ đến chuyện khác. Mặt khác vì nghĩ con là con gái, để mẹ con chăm sóc con sẽ gần gũi hơn so với ba chăm sóc con, cho nên ba mới để bà ta đưa con đi.”
Tần Minh Huy nói xong, thấy cô không đáp, ông thở dài một tiếng, lên xe rời đi.
Tần Noãn lặng người đứng đấy, nhìn theo chiếc xe chạy trên đường núi quanh co, dần dần khuất dạng.
Cô nâng tay lau đi ướt át lạnh lẽo trên mặt, vô thức chú ý đến chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa của mình.
Là chiếc nhẫn do Cố Ngôn Thanh đích thân đeo lên cho cô.
Tần Noãn ngơ ngác ngắm nhìn, nhất thời trở nên mơ hồ, trong đầu cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cố Ngôn Thanh từ trên núi xuống tới, đứng bên cạnh cô, “Em có lạnh không? Sao lại đứng đây một mình?”
Tần Noãn hoàn hồn.
Cô quay người ôm lấy anh, “Cố Ngôn Thanh, em chỉ còn lại anh thôi.”