Muốn Dựa Vào Em - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-12-12 20:24:17
Lượt xem: 55
"Đâu có sốt đâu, sao cậu mê sảng thế?" Tần Noãn nhướn mi, chậm rãi mở miệng: "Lão cẩu Cố Trí Dương kia bao giờ lại đẹp trai hơn được?"
Tiểu Linh Đang phản bác: "Cậu có lầm không đấy? Người ta là ngôi sao trẻ đó, vô số giải thưởng, giá trị nhan sắc và kỹ thuật diễn xuất gấp đôi bảng đánh giá trên mạng. Chỉ mới mười tám tuổi, Weibo đã có hơn sáu mươi triệu fan rồi. Nếu như fan của anh ấy nghe được lời này của cậu tuyệt đối sẽ đập c.h.ế.t cậu cho xem."
Cô nàng còn làm một cái động tác c.ắ.t c.ổ nữa.
Tần Noãn ngắm nhìn bốn phía, sợ quá đổi giọng: "Coi như dáng vẻ của anh ta nhìn chung... cũng tạm đi, nhưng vẫn còn thiếu.
"Cậu đừng có thành kiến nhận xét anh ấy thì sẽ phát hiện ra anh ấy soái thôi!" Tiểu Linh Đang nói.
Tần Noãn nhún vai, "Mình không thành kiến nhận xét anh ta. Ai bảo anh ta khiến mình xấu hổ? Tốt xấu gì ba chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng nói câu nào tốt với mình. Tụi mình không phải là bạn từ nhỏ, phải gọi là oan gia mới đúng!"
Tiểu Linh Đang đánh giá thái độ của Tần Noãn một cái, do dự hỏi: "Có phải hai người lại chiến tranh lạnh rồi không?"
Tần Noãn cắn ống hút, chỉ hận không thể biến Cố Trí Dương thành cây ống hút này rồi cắn c.h.ế.t anh!
"Đã xảy ra chuyện gì thế?" Tiểu Linh Đang hỏi.
Tần Noãn hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ta mắng mình ngu ngốc."
"..." Tiểu Linh Đang trợn mắt nhìn cô, "Cố Trí Dương mắng cậu? Cậu có nghe lầm không đấy?"
"Không hề nghe lầm, anh ta cứ như vậy mắng mình đó." Tần Noãn dùng toàn lực nghiến ống hút.
Tiểu Linh Đang vỗ vỗ vai của cô, "Mình hỏi anh ấy một lát." Nói xong, cô nàng lấy điện thoại ra gọi cho Cố Trí Dương.
Chuông đổ một hồi lâu, bên kia mới truyền tới thanh âm lười biếng: "Chuyện gì? Anh đang quay phim, đừng nói chuyện vô nghĩa đấy."
Tiểu Linh Đang: "Đại minh tinh Cố à, gần đây anh có làm sai chuyện gì không thế?"
Động tác cầm điện thoại của Cố Trí Dương chặt hơn mấy phần, dừng lại một lát, anh hỏi: "Có phải Tần Noãn đang ở cạnh em không? Đưa điện thoại cho em ấy đi."
Tiểu Linh Đang nhìn Tần Noãn, nhưng Tần Noãn chỉ quay đầu đi.
"... Cậu ấy không muốn nói chuyện với anh, ngẫm lại xem mình sai chỗ nào đi rồi nhanh xin lỗi cậu ấy nhé!" Tiểu Linh Đang nói xong, sau đó mở loa ngoài.
Cố Trí Dương bên kia trầm mặt một hồi mới ấp a ấp úng nói: "Anh... là anh nói sai!"
Tần Noãn buông ly trà sữa xuống, cười với Tiểu Linh Đang, "Mình còn có việc phải về trước, hôm khác lại nói."
Cô đứng dậy quải balo đi.
Tiểu Linh Đang cảm thấy tình huống không ổn, tắt loa ngoài rồi kẹp điện thoại bên tai, "Noãn Noãn không phải người hẹp hòi, đến cùng là anh đắc tội gì với cậu ấy thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-12.html.]
Cố Trí Dương thở dài, "Vẫn là ba của em ấy muốn em ấy xuất ngoại, còn em ấy nhất định muốn nhập học Đại học C. Em ấy nói đời này có c.h.ế.t cũng không xuất ngoại, anh cảm thấy ý nghĩ của em ấy quá cực đoan nên nhất thời lanh mồm nói em ấy ngu xuẩn."
Tiểu Linh Đang nhất mực im lặng: "... Vì sao Noãn Noãn không chịu xuất ngoại, người ngoài không biết nhưng anh còn có thể không biết à? Cậu ấy đã rất đau khổ, anh còn mắng cậu ấy, khó trách cậu ấy mặc kệ anh."
"Anh không có mắng em ấy, chỉ là không muốn em ấy để tâm mấy chuyện nhỏ vặt thôi. Em ấy lại rơi vào bóng tối trong quá khứ chỉ lại khiến em ấy khó chịu hơn."
Cố Trí Dương dừng một chút, nói tiếp: "Việc này em không cần quan tâm, anh sẽ tự mình giải quyết."
...
Buổi sáng thứ hai, mặt trời chói chang.
Thời điểm Cố Ngôn Thanh như thường lệ đến công ty, ngoài ý muốn không thấy thân ảnh của Tần Noãn ở cửa ra vào.
Tần Noãn theo đuổi anh một tuần, hai ngày thứ bảy chủ nhật nghỉ không có nhìn thấy là bình thường. Bây giờ, cô đột nhiên biến mất, hẳn là bỏ cuộc rồi? Anh vô thức nhìn quanh bốn phía, quả nhiên không có cô ở đây.
Đã biết là cô không có nghị lực mà!
Cố Ngôn Thanh nghĩ như vậy, đột nhiên có một thân ảnh lao ra, "Này! Anh đang tìm em sao?"
Cô xông ra vội vàng khiến Cố Ngôn Thanh không kịp chuẩn bị, hai gò má hơi nóng, nhịp tim không khỏi nhanh hơn mấy lần, "Em suy nghĩ nhiều rồi, tôi không phải tìm em."
Lời nói vừa dứt, anh liên tục hắt xì. Là do buổi tối hôm qua, anh thức đêm làm bản thống kê nên có chút cảm mạo.
Tần Noãn xoa cằm dò xét anh một lát, "Bị cảm à... Anh biết vì sao mà anh bị cảm không? Bởi vì anh bắt đầu không có sức chống cự đối với em rồi đó."
Cô chỉ vào Cố Ngôn Thanh, xụ mặt chất vấn: "Nói đi, có phải anh cũng bắt đầu thích em rồi không?"
Cố Ngôn Thanh: "... Em học ở đâu những lời này hả?"
"Trên mạng đó, rất nhiều luôn!"
"..."
Quét mắt nhìn hai tai của anh hơi hồng lên, tâm tình của Tần Noãn không tệ. Thấy anh im lặng, vẻ mặt của cô lại khó nhịn được lo lắng, "Anh khó chịu ạ? Có cần em đi mua thuốc cho anh không?"
"Tôi cảm vặt thôi, không cần đâu." Cố Ngôn Thanh đi vào công ty.
Tần Noãn không đi theo anh mà đi vào hiệu thuốc gần đó.
Dược phẩm bên trong hiệu thuốc rực rỡ đủ màu, Tần Noãn không biết mua loại nào mới tốt.
Nhân viên bán thuốc mỉm cười rồi chào hỏi cô.
Tần Noãn nói: "Chị lấy giúp tôi loại thuốc trị cảm mạo nào tốt nhất với."