Muốn Dựa Vào Em - Chương 121
Cập nhật lúc: 2024-12-28 19:44:55
Lượt xem: 1
Bản tính con người rất lạnh bạc, phải vì bản thân mình trước.
Giang Cầm để lại một câu thật tâm, sau đó rời đi mà không quay đầu lại.
Tần Noãn trở về khoá trái cửa phòng, đợi ba ngày ba đêm, trong nhà có gì ăn được cô đều đã ăn sạch, nhưng Tần Minh Huy vẫn không xuất hiện.
Volant thường xuyên gõ cửa vào lúc nửa đêm, Tần Noãn kéo màn cửa lên, trốn vào ngăn tủ trong phòng, không dám bật đèn.
Thẳng đến nửa đêm của ngày thứ tư, Volant đạp cửa, phát hiện Giang Cầm không có ở đây, gã lập tức nổi điên đạp hết đồ dùng trong nhà, mảnh sứ mảnh thuỷ tinh vương đầy ra đất.
Tần Noãn cắn răng trốn trong tủ quần áo, run lên từng đợt.
Sau đó, Volant xông vào phòng ngủ, tìm kiếm sạch mọi ngóc ngách, cuối cùng kéo cô từ trong tủ quần áo ra.
Gã ép hỏi Giang Cầm ở đâu, cô không nói câu nào, lập tức bị gã đạp một cước, cả người ngã xuống mảnh kính vỡ đầy trên sàn.
Thuỷ tinh sắc ben khảm vào da thịt, m.á.u tươi chảy ra, Tần Noãn đau điếng khóc lớn, còn gã thì cười dữ tợn.
Lại sau đó nữa, Tần Minh Huy dẫn theo người tới, Volant bị bắt, còn ông ôm cô lên, nói mình là ba của cô.
Khoảnh khắc ấy, Tần Noãn không hề mừng rỡ, không hề cảm động.
Cô chỉ tuyệt vọng nhìn Tần Minh Huy, mở miệng chất vấn: "Tại sao hai người lại sinh con ra vậy?"
Giang Cầm không thể chắc được Tần Minh Huy có tới đón cô hay không, vẫn để cô lại cô đơn một mình mà ra nước ngoài.
Còn Tần Minh Huy, vào lúc cô đợi được bốn ngày bốn đêm, ông mới sám hối nhìn kỹ một thân đầy thương tích của cô.
Bản tính con người là lạnh bạc, phải vì bản thân mình trước. - Khi ấy, câu nói này của Giang Cầm, cô đã nhớ kỹ trong lòng.
Trên đầu cô chợt bị mây đen bao phủ, sắc trời dần ảm đạm, không bao lâu sau, từng giọt mưa lẻ tẻ cũng rơi xuống.
Cố Trí Dương bước nhanh theo sau cô, "Trời mưa rồi, anh đưa em về ký túc xá."
Tần Noãn né tránh sự đụng chạm của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-121.html.]
"Em sao vậy?" Cánh tay của Cố Trí Dương khựng lại giữa không trung, cảm thấy cô có điểm lạ.
Tần Noãn không nói chuyện, chỉ yên lặng khoanh tay lại rồi cô độc đi giữa màn mưa.
Điện thoại trong túi cô vẫn luôn đổ chuông, từng cuộc lại từng cuộc, nhưng cô giống như không hề nghe thấy, chẳng có lấy một chút phản ứng nào.
Cố Trí Dương lấy điện thoại trong túi áo khoác của cô ra, trên màn hình hiển thị mười một cuộc gọi nhỡ từ Cố Ngôn Thanh.
Một cú điện thoại nữa lại gọi tới, Cố Trí Dương nhận máy, bên kia truyền đến thanh âm căng thẳng xen lẫn tức giận của Cố Ngôn Thanh, "Em đang ở đâu? Tại sao lại không nghe điện thoại?"
Cố Trí Dương nhìn xung quanh, mở miệng nói: "Tụi em ở gần Trung tâm hoạt động sinh viên, cô ấy bị đả kích rồi."
Sau khi kết thúc hạng mục người máy, Cố Ngôn Thanh vừa mới họp xong đã gọi cho Tần Noãn, nhưng không gọi được.
Anh đích thân tới dưới lầu ký túc xá của cô, hỏi bạn cùng phòng của cô nhưng không ai biết được tung tích của cô cả.
Cho tới bây giờ, cô chưa từng như vậy, Cố Ngôn Thanh bị doạ, gọi đi từng cuộc điện thoại, nhưng đầu dây bên kia vẫn như cũ không hề nhận máy.
Suýt chút nữa, anh đã gọi báo cảnh sát.
Bây giờ nghe thấy điện thoại của Cố Trí Dương, anh lập tức đội mưa chạy tới Trung tâm hoạt động sinh viên.
Cách màn mưa phùn mịt mờ, anh nhìn thấy Tần Noãn đang đi về hướng này. Bước chân cô nhẹ bẫng, cả người hồn lạc phách bay, Cố Trí Dương đi phía sau cô, nói chuyện nhưng bị cô mặc kệ, muốn kéo tay cô thì cô kháng cự.
Cố Ngôn Thanh lao thẳng qua, lo lắng nhìn Tần Noãn, "Em sao vậy?"
Tần Noãn dường như không hề nghe thấy, đi ngang qua người anh.
Cố Ngôn Thanh nhìn qua Cố Trí Dương.
"Cô ấy đã đi mấy vòng như vậy rồi, em cũng không biết là cô ấy muốn làm gì nữa." Cố Trí Dương bất đắc dĩ nói.
Cố Ngôn Thanh nhìn qua bóng lưng của cô, bước nhanh tới giữ chặt cô lại. Tần Noãn giãy dụa, anh liền cưỡng ép ôm cô vào lòng, ôn nhu nói: "Noãn Noãn à, trời đang mưa, em sẽ bị cảm lạnh đó."
Tần Noãn bị anh ôm chặt, chậm rãi ngẩng đầu, "Bà ta nói rất đúng, bản tính con người là lạnh bạc, phải vì bản thân mình trước. Bà ta không quan tâm em, ba em thì cưới người khác rồi sinh con dưỡng cái. Ông nội đi rồi, trên thế giới này sẽ không có ai yêu em nữa."
Cả người Cố Ngôn Thanh hơi khựng lại. Anh nhíu mày nhìn cô, sờ lên trán cô, "Em bị sốt rồi."