Muốn Dựa Vào Em - Chương 126
Cập nhật lúc: 2024-12-29 12:36:56
Lượt xem: 25
Sắc mặt của cô hơi tái đi, cúi đầu không nói gì. Trong lòng cô chợt nhói lên một cái, đôi mắt nén lại cơn giận, cả người cũng hơi run lên.
Cố Ngôn Thanh khẽ vuốt sườn mặt của cô, điểm lên trán cô một cái, dịu dàng nói: “Em về nhà đợi anh trước đi.”
Tần Noãn nhẹ gật đầu, không hề nhìn người đàn bà kia dù chỉ một cái. Cô mở cửa vào nhà, sau đó một mình trốn ở góc tường sau cửa.
Tần Noãn ngồi xổm trên mặt đất, lúc nhắm mắt lại chỉ thấy hình ảnh năm đó, lúc bà ta bỏ cô đi và những lời vô tình mà bà ta đã nói.
Nếu như lúc trước đã lựa chọn bỏ rơi cô, tại sao bây giờ bà ta lại nhiều lần tới tìm cô làm gì? Chẳng lẽ bà ta không thể đừng tới gặp cô nữa, để cô sống vui vẻ được sao?
Tần Noãn cuộn người, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Cửa nhà khép hờ, Cố Ngôn Thanh và người đàn bà kia đứng bên ngoài, cách một kẽ hở, Tần Noãn nghe thấy họ nói chuyện bên ngoài.
Bởi vì cảm xúc kích động vừa nãy cho nên cô không nghe rõ lời họ nói, mãi đến khi tâm trạng bình tĩnh lại rồi, cô mới nghe thấy giọng nói của Cố Ngôn Thanh đang ở bên ngoài ẩn chứa tức giận.
“Tôi còn gọi dì một tiếng ‘dì’ là do dì đã sinh ra cô gái tốt nhất thế giới này cho tôi, để cô ấy có cơ hội tới bên cạnh tôi. Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, còn muốn làm mẹ của cô ấy sao, dì chưa đủ tư cách!”
“Đối với dì mà nói, Noãn Noãn cùng lắm chỉ là hoa dệt trên gấm, dì có cũng được, không có cũng không sao. Lúc cần thì dì ôm cô ấy vào lòng, lúc không cần nữa liền ném cô ấy sang một bên.”
“Nhưng bây giờ, cô ấy là báu vật của tôi, quý giá cực kỳ, tôi không cho phép bất kỳ ai tổn thương cô ấy, hay muốn kích động cô ấy nữa.”
“Nếu như dì hối hận với cô ấy thì dùng nửa đời còn lại của mình mà sám hối đi, đừng có mượn cớ muốn bù đắp mà tới đây tổn thương hay kích động cô ấy.”
“Dì biết rõ cái tình thương của mẹ này không bù đắp được cho cô ấy, chỉ là trong lòng dì vẫn cảm thấy thua thiệt mà thôi. Nếu đã tư lợi như vậy, dì còn phải làm bộ làm tịch cái gì? Còn dám yêu cầu tha thứ xa vời với cô ấy nữa?”
“Cô ấy là cô gái trong lòng tôi, cũng là điểm giới hạn của tôi, cho nên tôi sẽ không khoan dung cho bất kỳ ai tổn thương cô ấy. Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy dì tới tìm cô ấy, tôi cũng hi vọng là lần cuối cùng.”
“Nếu như dì muốn quãng đời còn lại của mình được yên ổn thì tốt nhất nhớ kỹ lời nói hôm nay của tôi. Nếu không, dì làm cô ấy đau một chút, tôi nhất định sẽ trả lại trăm lần của một chút ấy cho dì. Nếu dì muốn thì cứ thử xem, tôi luôn đợi đấy.”
Bên ngoài dần yên ắng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-126.html.]
Một lát sau, cửa vào bị người bên ngoài đẩy ra. Sau khi đi vào, Cố Ngôn Thanh đóng cửa lại.
Nhìn thấy Tần Noãn đang ngồi dưới đất, anh khẽ nhíu mày, khom lưng bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế salon trong phòng khách.
Tần Noãn ngây ngốc nhìn anh, khóe mi còn vương nước mắt.
Cố Ngôn Thanh ngồi xuống bên cạnh cô, hôn lên ẩm ướt bên mát cô. Anh đau lòng ôm cô vào ngực, “Chuyện trước kia đều đã qua rồi, sau này em đã có anh.”
Tần Noãn nghe thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, trái tim lập tức được ấm áp lấp đầy.
Nhớ lại những lời anh vừa nói, Tần Noãn nói khẽ, “Bình thường anh rất dịu dàng, em chưa từng thấy anh cãi nhau với ai, cũng không nghĩ tới anh sẽ… uy h.i.ế.p người khác.”
Cố Ngôn Thanh vuốt mái tóc dài trên vai cô, “Trước đây, lúc biết được chuyện của em, anh đã dùng nhân lực của Lục gia để điều tra bà ta.”
Tần Noãn kinh ngạc ngẩng đầu.
Cố Ngôn Thanh nói: “Sau khi bà ta bỏ em lại đã gả cho một gã giàu có, nhưng mấy năm nay chậm sinh được con, cho nên quan hệ vợ chồng không tốt. Gã kia bao nuôi tình nhân bên ngoài, còn có con riêng, dường như có ý định ly hôn với bà ta nữa. Bây giờ bà ta chỉ là chim sợ cành cong, nhất không khỏi doạ mà thôi.”
Tần Noãn nghe xong, khoé môi giật giật, “Lúc còn nghèo túng, có phải con người mới nhớ lại những điều thân thuộc hay không? Lúc bà ta sống tốt thì ném em sang một bên, đến hôm nay khổ rồi mới nhớ đến bản thân còn có đứa con gái này…”
“Đó là sự lựa chọn của bà ta, không liên quan gì tới em, chúng ta không cần bận tâm nữa.” Cố Ngôn Thanh nhẹ xoa đầu cô, dịu dàng nói.
Tần Noãn gật đầu, “Năm đó bà ta đã bỏ mặc em, sau này em sẽ không nhận lại bà ta nữa.”
Nói xong, cô ôm lấy cổ của anh, “Vừa nãy em nghe anh nói, em là báu vật của anh, cực kỳ trân quý.”
Cố Ngôn Thanh nhìn cô, nỉ non cất giọng: “Bé con quý giá của anh, sau này anh sẽ không để ai bắt nạt em.”
“Mẹ em không được, ba em cũng không thể.”
Cố Ngôn Thanh phủ lên môi cô, thâm tình ôm hôn.