Muốn Dựa Vào Em - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-12-29 16:43:30
Lượt xem: 28
Trên người cô mang theo hương thơm ngát, quẩn quanh chóp mũi của anh, trong màn đêm, chúng được phóng đại vô hạn, khiến anh không thể buông ra.
Hô hấp của Cố Ngôn Thanh có hơi nặng đi, tỉnh hết cả ngủ.
“Anh mệt không ạ?” Tần Noãn đột nhiên hỏi.
Cố Ngôn Thanh chậm rãi nhắm mắt lại, giả vờ bình tĩnh đáp: “Ừm.”
“Nhưng em không mệt.”
“… Vậy anh trò chuyện với em nhé?”
Tần Noãn trở mình, nép vào trong n.g.ự.c anh, cảm nhận được nhịp tim của anh còn mạnh mẽ hơn bình thường. Cô lập tức cưỡng ép cầm lấy hai tay của anh vòng lên eo mình, “Trong phòng tối đen như vậy, em vẫn có hơi sợ, cho nên em muốn anh ôm chặt em.”
Hai tay vừa chạm phải eo của cô, Cố Ngôn Thanh liền rút lại, “Em vẫn nên ngủ đi nào.”
Nói xong, anh đẩy cô nằm xuống ngay ngắn.
Tần Noãn lại xáp vào lần nữa, gối lên khuỷu tay của anh, hô hấp rất nhạt vờn bên tai anh. Một cái tay của cô tìm tòi trong bóng đêm, khẽ vuốt lên gương mặt anh một cái.
Cố Ngôn Thanh bị cô trêu chọc đến tâm phiền ý loạn. Anh nắm lấy bàn tay không an phận kia, đưa mắt nhìn cô, “Noãn Noãn, anh sẽ không hiểu sai ý của em đấy chứ? Em muốn làm gì?”
“Ý gì ạ?” Tần Noãn khó hiểu hỏi lại một câu, giải thích nói: “Em làm thế mới có cảm giác an toàn thôi.”
Cố Ngôn Thanh thở dài, buông cô ra, “Anh buồn ngủ rồi, em cũng ngủ đi.”
Nói xong, anh trở mình đưa lưng về phía cô.
Tần Noãn nhìn dáng hình tấm lưng của anh, nhíu mày nói: “Cố Ngôn Thanh, sao anh lại không hiểu phong tình thế chứ?”
Cô cũng quay lưng đi, có chút giận dỗi.
Nghe thấy cô nói, Cố Ngôn Thanh đơ ra một hồi. Sau khi nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô, anh quay người lại nhìn cô, im lặng một lát rồi nói: “Anh, chưa chuẩn bị.”
Thấy cô không nói gì, anh lại bổ sung thêm một câu, “Anh chưa mua ‘nó’.”
Tần Noãn không hề đáp lại, giống như ngủ rồi.
Cố Ngôn Thanh gác đầu lên cánh tay, nằm nghiêng nhìn cô. Vốn dĩ anh định sau khi lĩnh chứng mới làm, nhưng nếu sớm biết bạn gái nhà mình chủ động như thế, anh liền sớm chuẩn bị mới phải.
Cố Ngôn Thanh bất đắc dĩ cười cười, vòng tay qua eo của cô, ghé vào tai cô thì thầm, “Hay là bây giờ anh đi mua nhé?”
Tần Noãn giật mình, quay người lại rúc vào lòng anh, sau đó ôm lấy anh.
Nửa ngày sao đó, Cố Ngôn Thanh nghe thấy cô khẽ nói: “Em mua rồi ạ.”
Anh hơi kinh ngạc, cúi đầu nhìn cô hồi lâu, vừa có một phần kinh hỉ, vừa có mười phần không ngờ đến, giống như gặp ảo giác vậy, “Em, vừa nói gì?”
“…” Tần Noãn đột nhiên hối hận, sửa miệng đáp: “Em nói em buồn ngủ ạ.”
Cố Ngôn Thanh bất ngờ quay người ép cô lại, nhướn mày hỏi: “Em mua hồi nào?”
“Mua gì cơ ạ?” Tần Noãn giả ngu với anh.
Cố Ngôn Thanh cười nhẹ thành tiếng, “Em cứ nói đi, mua cái gì nào?”
“Cái gì em cũng không có mua!” Tần Noãn đẩy anh ra, “Em mệt rồi.”
Cố Ngôn Thanh bất đắc dĩ, bị cô câu dẫn đến không bình tĩnh được, cuối cùng anh chỉ có thể dụ dỗ, “Hay là em bán ‘nó’ lại cho anh nhé?”
Tần Noãn mỉm cười không nói lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-128.html.]
Cố Ngôn Thanh: “Anh trả gấp hai mươi lần giá em đã mua.”
Tần Noãn lắc đầu, “Em không bán đâu.”
Cố Ngôn Thanh: “Anh cho em một chiếc máy bay tư nhân, thế nào?”
Tần Noãn vẫn lắc đầu như cũ, “Em không đổi đâu.”
“Vậy em muốn cái gì, anh đổi với em hết.”
“Không đổi đấy ạ.”
Cố Ngôn Thanh bất đắc dĩ nhìn cô, cuối cùng trực tiếp phủ lên môi cô. Anh hơi mất kiên nhẫn, “Vậy thì bỏ đi, tối nay là em dụ dỗ anh, tự mà chịu hậu quả.”
Bàn tay của anh luồn vào bên hông cô.
Tần Noãn ‘ưm’ một tiếng, yên lặng đặt một thứ vào trong lòng bàn tay của anh.
Cố Ngôn Thanh có hơi khựng người, trong màn đêm, anh không nhịn được cong môi, ánh mắt sáng lên.
Cô thật sự có cái này.
Cố Ngôn Thanh nắm lấy bàn tay của cô ghì lên đầu giường, mười ngón đan nhau. Trong lúc nhất thời, anh không kiêng kỵ gì mà hôn xuống n.g.ự.c của cô, vừa dịu dàng vừa thành kính.
Thật ra Tần Noãn có hơi căng thẳng, cô không ngờ rằng anh lại có thể kiên nhẫn và dịu dàng hơn trong tưởng tượng của mình.
Lúc anh tiến vào, tuy có đau đớn, nhưng rất nhanh đã bị yêu thương lấp đầy.
Đã nhiều năm nay, Tần Noãn vẫn luôn trôi nổi không nơi nương tựa, cuối cùng bây giờ cũng có được một bến đỗ.
…
Dây dưa một đêm, Tần Noãn ngủ thẳng đến chiều ngày hôm sau.
Lúc cô tỉnh lại, Cố Ngôn Thanh không có ở đây. Cô mặc quần áo vào rồi xuống giường, đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô mở ngăn kéo tủ đầu giường ra.
Đồ vật cô giữ không thấy đâu nữa.
Cố Ngôn Thanh mở cửa đi vào, thấy cô đang ngẩn người nhìn chằm chằm ngăn kéo trống không thì anh dựa lên cửa, cong môi cười với cô, “Anh tịch thu rồi.”
Tần Noãn cau mày, có hơi mất hứng.
Cố Ngôn Thanh đi qua, ôm lấy cô từ phía sau, “Em giữ nó làm gì? Phải có anh ở đây mới có tác dụng chứ.”
Ánh mắt nhìn xuống dấu hôn trên cổ Tần Noãn, anh liền nhớ lại kiều diễm của tối hôm qua, ôm chặt người trong lòng hơn một chút, “Dù sao đều dùng hết lên người em, anh thay em giữ cũng giống nhau thôi.”
“Ai muốn anh giữ thay đâu chứ!” Tần Noãn không phục, “Anh là trộm đồ của em.”
Cố Ngôn Thanh nhẹ mút vành tai của cô một cái, “Đầy ngăn kéo đều là ‘nó’, em còn chưa nói cho anh là mua hồi nào đấy.”
Bên tai của cô hơi nóng, xấu hổ trả lời: “Là 11 tháng mười một năm ngoái, em mua trên mạng ạ.”
Cố Ngôn Thanh hồi tưởng một chút, cười khẽ, “Không phải đó là sau khi chúng ta đính hôn không lâu sao? Xem ra Noãn Noãn nhà anh còn nóng vội hơn cả anh nữa.”
Tần Noãn quay người, dùng sức đạp anh một cước, ngẩng đầu phản bác, “Em đây là chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào thôi!”
Cố Ngôn Thanh nhìn cô, ngoắc ngoắc ngón trỏ, cúi người lại gần, “Giống như tối hôm qua sao?”
Lời nói vừa dứt, anh đẩy cô ngã xuống giường lớn mềm mại, áp gương mặt khôi ngô tuấn lãng lại gần. Anh nhắm mắt lại, bên môi mang theo nụ cười nhẹ.
Tần Noãn đỏ mặt, “Em, em đi rửa mặt đây!”
Cô đẩy anh ra, chạy biến vào phòng tắm, đóng cửa lại.