Muốn Dựa Vào Em - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-12-29 16:44:42
Lượt xem: 21
Năm tư Đại học, Cố Ngôn Thanh sáng lập đội IT phát triển phần mềm, gần như không trọ ở trường nữa.
Tần Noãn lên năm ba cũng bận rộn việc học, ngoại trừ lên lớp thì cô còn có mấy loại thí nghiệm, cơ hội gặp mặt giữa hai người dần ít đi.
Ngày hôm đó, Tần Noãn, Tề Á Nhuỵ và Tô Tử Hân ôm sách vở trở về ký túc xá, được nửa đường thì Tề Á Nhuỵ nhận được điện thoại của Điền Phi Chương, cô nàng lập tức thảy đống sách vở vào n.g.ự.c Tô Tử Hân rồi vui vẻ chạy đi.
Tô Tử Hân bất đắc dĩ lắc đầu, đưa mắt nhìn sang Tần Noãn, “Hình như đại thần nhà cậu đã lâu rồi chưa về trường à?”
Tần Noãn cẩn thận suy nghĩ, ước chừng gần nửa tháng rồi.
Trước kia, dù cho hai người ít khi gặp mặt nhưng thứ bảy và chủ nhật vẫn tranh thủ ở cùng một chỗ. Nhưng gần đây, Cố Ngôn Thanh đặc biệt bận rộn, chỉ có buổi tối là gọi điện được cho cô, nhưng không có về trường học tìm cô được.
“Bởi vì thời kỳ đầu khi lập nghiệp nên anh ấy dường như bận lắm, có rất nhiều chuyện anh ấy phải đích thân đi làm.” Tần Noãn trả lời.
Tô Tử Hân ‘chậc chậc’ hai tiếng, quàng một cánh tay qua vai cô, “Có điều anh ấy cứ bỏ cậu lại trường như vậy mà vẫn yên tâm à?”
“Ý cậu là sao?”
Tô Tử Hân chớp mắt với cô, “Anh ấy không sợ cậu bị người khác đào chân tường cướp mất à?”
Tần Noãn nghe vậy liền cười, “Hình như cũng không ai dám mà, từ khi mình đi với anh ấy đã không gặp chuyện bị sinh viên nam khác bày tỏ rồi. Thư tình lại càng không có.”
Tô Tử Hân: “Trước kia là trước kia, nhưng bây giờ có thể không hẳn à nha. Cố Ngôn Thanh học năm tư rồi, gần như không về trường nữa, cho dù có về thì anh ấy cũng chỉ lái xe đón cậu thôi. Mình đoán là tân sinh viên năm nhất khoá này không biết đến nhân vật phong vân như anh ấy, từ đó sẽ không biết cậu là hoa đã có chủ đâu.”
Từ năm ba đến năm tư, Cố Ngôn Thanh càng toát ra vẻ tài giỏi ngút trời mà không lộ mặt [2]. Những tin tức liên quan đến anh ấy trên diễn đàn cũng không nhiều lắm, mọi người lại chú ý người mới hơn, ví dụ như Hội trưởng Hội sinh viên nhiệm kỳ mới là Mục Lăng Thành.
Tần Noãn nghe ra ý tứ bên trong lời nói của Tô Tử Hân, nhún vai, “Cậu đừng có nói là cảm thấy tân sinh viên sẽ hứng thú với một bà chị như mình đấy nhé? Tỷ đệ luyến dạo này không thịnh hành đâu.”
Lúc hai người đi ngang qua sân bóng rổ, nhóm sinh viên nữ ở đấy đang tranh đoạt như ong vỡ tổ.
Rất lâu rồi chưa thấy qua tình cảnh như vậy, Tần Noãn tò mò nhìn về phía cửa sân bóng, kinh ngạc một chút, “Khoa Cơ khí – Điện tử tụi mình và khoa Khoa học máy tính có trận bóng rổ vào hôm nay à?”
Vẻ mặt của Tô Tử Hân cũng là vừa mới biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-129.html.]
Có mấy sinh viên nữ đi qua bên cạnh hai người, tiếng nói chuyện truyền vào tai:
“Nghe nói khoa Cơ khí – Điện tử là nhiều sinh viên nam nhất, nhưng dáng vẻ đẹp trai thì phải kể đến khoa Khoa học máy tính.”
“Tin tức đáng tin cậy đây, Mục Lăng Thành cũng sẽ tham gia trận đấu hôm nay, nghe đồn khi chơi bóng, cậu ấy đặc biệt soái luôn. Mình nhất định phải ngắm cậu ấy đánh cho khoa Cơ khí – Điện tử tan tác.”
“Nhanh lên nhanh lên, lát nữa không có chỗ ngồi bây giờ.”
Tô Tử Hân và Tần Noãn nhìn nhau nửa ngày, sau đó, Tô Tử Hân cười hỏi: “Để mình phỏng vấn một chút, khoa của bạn trai nhà cậu và khoa của chính cậu thi đấu, cậu ủng hộ ai nào?”
Tần Noãn: “…”
Lúc này đã có mấy người sinh viên nam vây quanh trước mặt hai người, có người xấu hổ chào hỏi Tần Noãn, “Chị là tiền bối năm ba của khoa Cơ khí – Điện tử đúng không ạ?”
Tần Noãn ngẩn ra một lúc, còn chưa hoàn hồn thì Tô Tử Hân đã trả lời thay cô, “Đúng vậy, cậu ấy chính là Tần Noãn.”
Sinh viên nam cười, “Xin chào tiền bối, em và chị học cùng khoa đấy ạ, em tên là Đỗ Vân Huy.”
Tần Noãn lễ độ gật đầu, “Chào cậu.”
Hai tay Đỗ Vân Huy vẫn luôn để phía sau, thoạt nhìn có hơi khách sáo. Đỗ Vân Huy muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau khi trầm mặt một lát, cậu hỏi: “Hôm nay khoa mình thi đấu, chị đến cổ vũ cho khoa chúng ta phải không?”
“Tôi…” Tần Noãn có hơi do dự.
Đỗ Vân Huy đột nhiên xoè một cái hộp thủ công từ phía sau lưng ra, hai tay dâng tới, lấy hết dũng khí cao giọng nói: “Tiền bối, từ lâu em đã thích chị rồi, đây… là những bức thư em viết cho chị nhưng vẫn chưa gửi. Em… em muốn xin chị đồng ý làm bạn gái của em ạ!”
Giọng câu ta khá lớn khiến người xung quanh nghe được, lập tức nhao nhao bu lại cửa sân bóng rổ. Những người vốn dĩ đã vào giành chỗ ngồi, lúc nghe thấy động tĩnh cũng chạy lại vây xem.
Tô Tử Hân huých vai Tần Noãn, nhỏ giọng: “Mình đã nói gì nào?”
Lần này bị bày tỏ mà chưa kịp chuẩn bị, mà Tần Noãn cũng lâu rồi chưa trải qua tình huống như vậy, cho nên nhất thời cả người ngây ra.
Xung quanh có người bàn tán ầm ĩ, còn có người biết được Tần Noãn, dáng vẻ và thái độ đều là xem náo nhiệt, ồn ào vỗ tay, hô hào ‘Đồng ý cậu ấy đi’.
Tần Noãn hoàn hồn, nhìn Đỗ Vân Huy hai tay cầm chiếc hộp, cô tận lực lễ độ mà gật đầu, “Tôi có bạn trai rồi.”