Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 132

Cập nhật lúc: 2024-12-29 16:45:22
Lượt xem: 21

Sau một hồi lâu, anh dần chậm lại, dán vào bên vành tai của cô, ngửi lấy hương tóc của cô, nặng nề thở dốc.

 

Tần Noãn mở mắt nhìn anh, đột nhiên phụt cười.

 

Cố Ngôn Thanh dí nhẹ chóp mũi của cô, “Em cười cái gì?”

 

Tần Noãn dò xét anh, nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của anh, môi đỏ khẽ mở, cô nói: “Tất cả mọi người đều nói anh thuộc hệ cấm dục. Trước đây em cũng cảm thấy vậy, nhưng bây giờ à, sau khi anh có lần thứ nhất rồi đã thay đổi một chút.”

 

Tần Noãn vươn đầu ngón tay của mình để nâng cằm anh lên, “Tự chủ của anh có điểm giảm xuống rồi.”

 

Cố Ngôn Thanh nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Noãn, nhẹ mút đầu ngón tay của cô, “Trên đời này có một loại mỹ vị khi đã nếm thử, sẽ dễ dàng trúng độc thành nghiện thôi.”

 

Tần Noãn cười, “Vậy độc tính trong anh bao lâu mới bộc phát một lần ạ?”

 

“Lúc nhìn thấy em, là mỗi lúc sẽ bộc phát một khắc. Lúc không nhìn thấy em, là từng thời từng khắc đều bộc phát cả.”

 

“…” Tần Noãn đỏ mặt, xoay người sang chỗ khác.

 

Cố Ngôn Thanh khẽ hôn tóc mai của cô, giúp cô đắp chăn, sau đó anh đứng dậy đi vào phòng tắm, rất nhanh, tiếng nước chảy truyền ra.

 

Lúc anh quấn khăn tắm đi ra, Tần Noãn đã mơ màng ngủ thiếp đi.

 

Cố Ngôn Thanh vén chăn nằm xuống, lại nhìn dáng vẻ bây giờ của cô, anh cười một cái rồi chạm nhẹ lên khuôn mặt đối diện, “Tối hôm qua em ngủ không ngon sao?”

 

Đến mi mắt mà Tần Noãn còn không thèm nhấc, “Ngủ ngon, nếu như không bị anh dày vò thì em đã không mệt như vậy.”

 

Cố Ngôn Thanh: “…”

 

Anh lay lay người cô, “Em đừng ngủ, nếu không tối nay không ngủ được lại điên đảo nữa đấy.”

 

Tần Noãn mặc kệ anh.

 

Cố Ngôn Thanh tựa lên đầu giường, đưa mắt nhìn cô, trầm mặc một lát, anh nói: “Noãn Noãn à.”

 

“Dạ?”

 

“Ba ngày sau là sinh nhật của anh.”

 

Tần Noãn sững người, mở mắt nhìn anh, còn nháy mắt mấy lần.

 

Cái người này… là đang đòi quà với cô đó hả?

 

Cô nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Anh muốn quà gì? Em mua cho anh.”

 

Cố Ngôn Thanh ‘xuỳ’ một tiếng, “Em tặng cho có lệ à?”

 

“Sao có lệ được anh chứ?” Tần Noãn ngáp một cái, lần nữa nhắm mắt lại, “Em chỉ không biết tặng quà gì mới tốt cho nên hỏi xem ý của anh thôi.”

 

Cố Ngôn Thanh nhướn mày nhìn cô, “Anh muốn cái gì em cũng tặng sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-132.html.]

 

“Vâng, miễn là trong khả năng của em.”

 

Cố Ngôn Thanh cười, “Em nhớ kỹ câu này đấy, bảy giờ sáng của ba ngày sau, anh đến dưới lầu ký túc xá đợi em.”

 

 

Sinh nhật của Cố Ngôn Thanh, cô vẫn chú trọng, hai ngày nay đều luôn xoắn xuýt suy nghĩ xem tặng anh cái gì mới tốt.

 

Nhưng là, từ khi biết Cố Ngôn Thanh là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đằng Thuỵ, cô đã không biết cái gì mới tốt cho anh rồi.

 

Cái người này cũng không thiếu thứ gì cả, nếu cô tặng anh đồng hồ đeo tay, xe hơi hay nhà ở thì lại quá tục.

 

Nếu vẽ một bức chân dung tặng anh thì cô lại không có đủ thời gian.

 

Đến ngày sinh nhật của Cố Ngôn Thanh, cô vẫn chưa nghĩ ra cái gì.

 

Sáu giờ sáng hôm đó, Tần Noãn bị Cố Ngôn Thanh gọi điện kêu dậy. Cô trấn định đầu óc còn đang hỗn loạn, bất đắc dĩ xuống giường.

 

Hôm nay là sinh nhật của anh mà cô vẫn chưa chuẩn bị xong quà tặng, chỉ đành xem anh là ông lớn mà chiều chuộng

 

Cứ như vậy đi, hết ngày sinh nhật của anh rồi cô lại về ngủ tiếp.

 

Sợ làm ồn đến bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ nên động tác của Tần Noãn rất chậm. Cô từ từ trèo xuống giường, đi vào phòng vệ sinh tắm rửa một cái. Sau khi tắm xong rồi ra ngoài, cô chọn chọn lựa lựa quần áo trong tủ đồ, lấy một bộ tương đối hài lòng mặc vào.

 

Xong xuôi, lúc cô xuống lầu, Cố Ngôn Thanh đã đợi ở đó.

 

Tần Noãn mở cửa trèo lên xe, tủm tỉm cười, nhìn anh, nói: “Bạn trai, sinh nhật vui vẻ nhé!”

 

Cô vươn người qua hôn anh một cái.

 

Cố Ngôn Thanh mỉm cười, duỗi tay ra, “Quà của anh đâu?”

 

Tần Noãn im lặng một lát, sau đó trả lời: “Em đã nghĩ rồi, cái gì anh cũng không thiếu, thực tế không tặng được quà gì mới lạ cả. Cho nên em quyết định tặng cho anh báu vật quý giá nhất trên thế giới này cho anh.”

 

Cố Ngôn Thanh tò mò nhướn mày.

 

Tần Noãn đưa tay mình qua, đặt vào lòng bàn tay của anh, cười đến xinh đẹp, “Em tặng em cho anh đấy, có được không ạ?”

 

Trong mắt của Cố Ngôn Thanh hiện lên một tia nghiền ngẫm, híp mắt nhìn cô, “Em chắc chắn chưa?”

 

Tần Noãn gật đầu, vỗ n.g.ự.c cam đoan với anh, “Em nói lời giữ lời nha, hôm nay sẽ dành cả ngày cho anh. Anh muốn làm gì, chúng ta liền làm cái đó!”

 

Cố Ngôn Thanh cười cười, đưa bữa sáng cho cô, “Em ăn chút gì trước đi.”

 

Tần Noãn nhận lấy, uống mấy ngụm sữa đậu nành. Cố Ngôn Thanh thắt dây an toàn cho cô rồi lái xe rời đi.

 

“Chúng ta đi đâu thế ạ?” Tần Noãn hỏi anh.

 

Cố Ngôn Thanh tập trung lái xe, im lặng một lát, anh đột nhiên nói: “Chúng ta đến Cục dân chính.”

Loading...