Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 136

Cập nhật lúc: 2024-12-30 11:55:26
Lượt xem: 24

“Nếu như mẹ anh thật sự giống như loại người mà em tưởng tượng, vậy thì lúc trước mẹ đã kết hôn với ba em rồi. Trên đời này sẽ không có em, cũng không có anh.”

 

“Mẹ anh chưa từng hối hận về lựa chọn lúc đó của mình, nếu đã như vậy, em cảm thấy mẹ sẽ vì mở đường cho tương lai của anh mà ép anh kết hôn cùng em sao?”

 

Thái độ của Tần Noãn dần bình tĩnh lại, cúi đầu cong môi, không nói câu nào.

 

Cố Ngôn Thanh kéo cô xuống xe, lần này cô không phản kháng nữa, một tay bị anh dắt lấy, cô yên lặng đi phía sau anh.

 

Dọc theo khúc quanh dẫn lên ngọn núi trước mặt, hai người đều không nói gì. Con đường gập ghềnh khúc khuỷu, Tần Noãn vô thức bị người khác đụng mấy lần, suýt chút nữa ngã sấp xuống.

 

Cố Ngôn Thanh đẩy nhanh tốc độ, nắm tay của cô trong lòng bàn tay mình, thấp giọng nói: “Em cẩn thận dưới chân nhé.”

 

“Anh đưa em đi đâu thế ạ?”

 

“Nơi anh thường tới hồi còn bé.” Cố Ngôn Thanh chỉ chỉ phía trước.

 

Trước mặt là một khung cảnh hữu tình, đồi xanh tùng bách, hoa chim linh động, thung lũng yên tĩnh, có một thác nước chảy xuống sông và thanh âm thiên nhiên truyền đến tai.

 

Tần Noãn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Cố Ngôn Thanh. Cô bước vài bước, nhìn chằm chằm thác nước hỗn loạn trong sự kinh ngạc.

 

Cố Ngôn Thanh nhìn theo bóng lưng của cô, sau một hồi lâu, anh nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết em là thiên kim của tập đoàn Viễn Thương, cho nên anh đã cố ý tránh em. Chỉ là em không biết chuyện, cho nên lên xe của anh, chủ động trêu chọc anh.”

 

Nghe anh nói như thế, trong lòng Tần Noãn tức giận, bỗng nhiên nhíu mày. Đang lúc quay người muốn cãi, cô lại nghe thấy Cố Ngôn Thanh nói:

 

“Em quá đơn thuần, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết vui cho phần mình, nhưng trời xui đất khiến, em đã khiến anh rung động.”

 

“Việc em gặp anh ở tập đoàn Đằng Thuỵ không phải là trùng hợp, mà do mẹ anh sắp xếp. Mẹ muốn thúc đẩy chút tình cảm này cũng không hẳn là không có lòng riêng. Thật ra mẹ thấy em có thể giúp anh, cho nên mới làm như vậy, nhưng mẹ không có ác ý, càng không hề xem em là công cụ kết thành thông gia.”

 

“Mẹ thật sự thương em, đau lòng vì em, cho nên muốn đưa một người cô đơn là em đến bên cạnh anh. Mẹ là vì muốn tốt cho anh, cũng vì muốn tốt cho em, hai chuyện này không hề mâu thuẫn với nhau, em đừng trách mẹ.”

 

Cố Ngôn Thanh tiến lên mấy bước, đứng trước mặt cô, trong mắt chỉ nhìn cô, “Nhưng chuyện anh thích em và chuyện em có phải là người của Tần gia hay không, chúng không hề liên quan đến nhau. Trừ phi em cảm thấy anh là kẻ bất tài, cần phải mượn đến thế lực của Tần gia mới có thể ngồi vững ở tập đoàn Đằng Thuỵ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-136.html.]

Tần Noãn im lặng.

 

Còn anh thì gằn từng câu từng chữ, “Người mà Cố Ngôn Thanh này coi trọng, cho tới bây giờ vẫn luôn là Tần Noãn, không hề liên quan đến bất kỳ điều gì khác.”

 

Trong lòng Tần Noãn gợn lên một cơn sóng, khoé môi cong lên.

 

Trầm mặc một lát, cô mới đường hoàng ngẩng đầu, “Hôm nay anh nói với em những chuyện này làm gì đâu ạ? Nếu anh không nói, em sẽ mãi mãi không hay biết chuyện ẩn sau hai gia đình Tần – Lục, như vậy cũng tốt mà.”

 

“Mãi mãi không hay biết?” Cố Ngôn Thanh nhướn mày, “Bây giờ em không biết, sau này sẽ biết vào một ngày nào đó thôi. Nếu như em nghe được những chuyện này từ trong miệng người khác, ý nghĩa lệch đi, anh nghe nói con gái suy diễn nhiều.”

 

“Nói không chừng tới lúc đó, em còn giận anh luôn, cho rằng anh cố ý bẫy em, chỉ sợ hậu quả còn nghiêm trọng hơn. Anh thừa nhận trước, nói rõ ràng việc này, về sau sẽ không bị náo lên.”

 

“Còn chuyện vì sao anh nhất định phải lĩnh chứng thì đợi sau này rồi nói đi,” Cố Ngôn Thanh cười cười, nói nhỏ bên tai cô, “Anh còn sợ là nếu sớm nói chuyện này cho em thì nguyện vọng sinh nhật năm hai mươi hai tuổi sẽ thất bại mất.”

 

“Dù sao, Noãn Noãn nhà anh lại khó dỗ như vậy. Nếu anh dỗ không tốt thì vợ mình chưa đến tay đã chạy rồi. Cho nên trước tiên phải lĩnh được giấy hôn thú về đã, như vậy tương đối an tâm hơn.”

 

Tần Noãn nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh.

 

Cố Ngôn Thanh để cô đ.ấ.m mấy cái, sau đó kéo cô vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành, “Em đừng tức giận nữa được không?”

 

Tần Noãn ‘hừ hừ’ cái mũi, không phục mở miệng, “Vậy anh cảm thấy bây giờ đã dỗ em tốt rồi à?”

 

Cố Ngôn Thanh khựng một cái, cười hỏi: “Vậy anh lại dỗ thêm lát nữa nhé?”

 

Anh nâng mặt Tần Noãn lên, cúi đầu hôn xuống môi cô.

 

Lập tức trên môi cảm thấy đau đớn, Cố Ngôn Thanh khẽ nhíu mày. Lúc mở mắt ra, anh thấy Tần Noãn đang khiêu khích cười với mình, “Thế này cũng hả giận đấy.”

 

Cố Ngôn Thanh cười, xoa xoa đầu cô, thần sắc cưng chiều, “Chỉ cần Noãn Noãn nhà anh vui vẻ thì sao cũng được.”

 

Tần Noãn ôm lấy anh, chậm rãi mở miệng, “Chồng ơi, em tin tưởng anh.”

 

Cố Ngôn Thanh là người dịu dàng nhất thế giới này, cũng là người đối xử với cô tốt nhất, tình yêu của anh sao cô lại không tin được đây?

Loading...