Muốn Dựa Vào Em - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-12-30 17:39:51
Lượt xem: 20
Tần Noãn liếc cậu một cái, quay người rót chén nước lại đây.
Trùng hợp Tần Hi cũng đang khát nước, nói ‘cảm ơn’ rồi đưa tay muốn nhận lấy, nhưng bị Tần Noãn làm như không thấy. Cô trực tiếp ngồi xuống ghế sofa bên khác, tự mình hớp một ngụm nước.
Sau đó, Tần Noãn như nhận ra cái gì, vô tội nhìn cậu, “Em muốn uống nước à?”
Khoé miệng của Tần Hi giật giật, quay đầu đi, “Em không khát ạ.”
Tần Noãn nín cười, lại đi rót thêm nước vào ly thuỷ tinh.
Tần Hi quét mắt nhìn một vòng, vẫn không cử động.
Tần Noãn bật cười thành tiếng, “Dù sao em cũng học lớp mười hai rồi đấy, sao lại ấu trĩ như thế?”
“… Rõ ràng là chị ấu trĩ mà.”
Tần Noãn cầm ly nước ấy đưa cho cậu, Tần Hi nhận lấy, uống ừng ực hết sạch, đúng là cậu khát thật!
Đặt ly xuống, Tần Hi đột nhiên nói: “Sau khi thi Đại học, em sẽ xuất ngoại ạ.”
Tần Noãn có hơi kinh ngạc, chớp mắt một cái, sau đó lập tức gật đầu, “Là ý muốn của em sao?”
“Là ý muốn của ba, cũng xem như là ý muốn của em đi, không khác nhau là mấy. Lần trước chị đối nghịch với ba rồi, lần này tới em nữa cũng không tốt. Ba lớn tuổi rồi, trái tim lại có bệnh.”
Tần Hi dựa lên lưng ghế sofa, gương mặt khôi ngô mang theo ý cười, “Thật ra con người em gặp sao cứ để yên vậy cũng được, dù sao đi đâu học cũng tốt mà.”
Tần Noãn nhìn cậu, “Em tự quyết định là được, ra ngoài rồi sẽ trải đời hơn, sau này tập đoàn Viễn Thương vẫn phải trông cậy vào em.”
Tần Hi muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Im lặng hồi lâu, cậu mới mở miệng: “Chị, nếu em đi rồi, chị có thể thường xuyên về thăm nhà một chút, được không ạ?”
Tần Noãn cúi đầu nhấp một ngụm trà, hơi nóng trong tách bốc lên, tản ra trước mặt cô, lộ ra mấy phần xúc cảm phức tạp.
Trầm mặc mấy giây, cô nhẹ thở một hơi, gật đầu nói: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-141.html.]
Hai người hiếm khi có thể ngồi xuống nói chuyện một chút, vô thức đã tới trưa, Tần Noãn ở lại ăn cơm với cậu.
Lúc đi ra từ nhà họ Tần, quản gia muốn đưa cô về, nhưng cô từ chối.
Tần Noãn đứng ở cổng lớn, đây là lần đầu tiên cô rời đi mà vẫn quay đầu nhìn lại căn biệt thự này.
Trước đây, mỗi lần cô đều vội tới rồi vội đi, tựa như chỗ này không hề liên quan tới cô quá nhiều vậy. Cô cố gắng xem mình như kẻ qua đường, nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác ngột ngạt khó nói ra được, chúng áp bách vây lấy cô.
Hôm nay, lúc đi ra ngoài, loại cảm xúc tận dưới đáy lòng ấy bỗng dưng nhạt đi rất nhiều.
Lần đầu tiên cô cảm giác được, ‘về nhà’ là một chuyện rất đỗi nhẹ nhàng và tự nhiên.
Đang ngước mắt nhìn, Tần Noãn chợt thấy Tần Hi đứng trên sân thượng, một tay chống nạng, mái tóc nhỏ vụn bị gió thổi lay. Trên gương mặt sáng ngời của cậu là nụ cười mát lạnh.
Giữa lúc hồi thần, Tần Hi chỉ chỉ điện thoại với cô.
Tần Noãn kinh ngạc lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện không biết từ khi nào, cậu đã gửi cho cô một bức ảnh, kèm câu: 【Dù đã kết hôn đi nữa, chị vẫn là người của nhà họ Tần.】
Tần Noãn nhìn dòng chữ trong điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu.
Trùng hợp Tần Hi cũng đang nhìn cô, vẫy tay nói: “Chị phải nhớ mình đã đồng ý với em rồi đấy, phải thường xuyên về nhà nhé!”
Taxi cô gọi đã tới, Tần Noãn đi qua mở cửa xe, sau đó ngồi lên. Lúc bác tài lái xe đi, cô hạ cửa kính xuống nhìn ra phía sau, Tần Hi vẫn còn đứng trên sân thượng.
Ô tô lăn bánh, dần dần thiếu niên đứng trên sân thượng kia khuất khỏi tầm mắt của cô.
Nghĩ lại câu vừa rồi của Tần Hi, cô mở Wechat ra, trả lời: 【Chị nhớ kỹ, cảm ơn em!】
Tần Hi gửi tới một icon mặt cười.
Lúc thoát khỏi giao diện khung chat, Tần Noãn phát hiện Cố Ngôn Thanh đã gửi cho cô một tin nhắn vào hai tiếng trước, 【Anh giành được bản quyền trò chơi rồi, lát nữa sẽ về.】
Tần Noãn ngạc nhiên, siết chặt điện thoại, suy nghĩ một lát, cô nói với bác tài, “Đổi thành tới sân bay giúp tôi.”
Từ đây tới sân bay cũng mất một giờ đi xe, đợi cô tới sân bay rồi, đoán chừng Cố Ngôn Thanh cũng sẽ về tới.
…
Tần Noãn chờ trước cổng phi trường [2], liên tục nhìn quanh phía trong, nhưng vẫn không thấy người mình cần tìm.