Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 143: Ngoại truyện 3

Cập nhật lúc: 2024-12-31 11:05:59
Lượt xem: 18

Gần đây, Tần Noãn càng tỉnh càng muộn. Hôm ấy, lúc mở mắt ra, bên cạnh cô đã sớm không còn bóng dáng của Cố Ngôn Thanh.

 

Tần Noãn nhìn đồng hồ trên đầu giường một chút, thế mà gần mười một giờ rồi. Cô vuốt mi tâm, thầm than sao mình ngủ ghê thế.

 

Tần Noãn vụng về từ trên giường đi xuống, vào phòng tắm rửa mặt, sau đó xuống lầu tìm Cố Ngôn Thanh.

 

Vừa mở cửa phòng ngủ ra, cô liền ngửi thấy mùi khói dầu nồng nặc, sặc đến ho khan hai tiếng, có hơi nhíu mày.

 

Cô nhớ là Cố Ngôn Thanh biết nấu cơm mà? Sao lại có khói dầu nồng nặc đến vậy?

 

“Chồng ơi?” Tần Noãn đứng trên bậc thang, kêu xuống phía dưới một câu.

 

Cố Ngôn Thanh đáp một tiếng rồi lên lầu, nhìn thấy cô, anh dìu cô trở về phòng, “Em tỉnh rồi, tạm thời đừng ra ngoài đợi, về phòng trước đã.”

 

Nói xong, anh cũng không nhịn được ho mấy tiếng.

 

Trở lại phòng ngủ, Tần Noãn ngồi xuống ghế salon, nghĩ đến mùi khói ở bên ngoài, cô lại không hiểu, “Dưới lầu đang làm gì thế ạ?”

 

Cố Ngôn Thanh đưa cho cô một ly nước vừa rót, dở khóc dở cười, “Hôm nay là cuối tuần nên Mục Lăng Thành đến tìm anh học nấu ăn. Bận bịu từ sáng đến giờ, cậu ấy muốn quậy banh phòng bếp nhà mình luôn rồi.”

 

“…” Tần Noãn uống hai hớp nước, hơi bất ngờ hỏi: “Sao cậu ấy lại chịu khó thế ạ?”

 

“Tưởng Nam Khanh sắp xuất ngoại, cho nên cậu ấy nói muốn tranh thủ học, sau này cần dùng.”

 

Tưởng Nam Khanh là bạn gái của Mục Lăng Thành, cũng là cô bạn nhỏ ngồi cùng bàn hồi cấp ba của cậu. Trước đây, cô bé từng đến công ty của Cố Ngôn Thanh, Tần Noãn có gặp cô bé, là một bé con có dung mạo tinh xảo.

 

Đối phương là học bá, lúc trước là thủ khoa khối tự nhiên, thi ngành Kiến trúc của Đại học Cần Nam. Sau khi tốt nghiệp thì nhận được thư báo trúng tuyển của Milan, mời cô xuất ngoại đào tạo chuyên sâu.

 

Tần Noãn rất khâm phục cô bé tuổi trẻ tài cao này.

 

Dưới lầu truyền tới tiếng của Mục Lăng Thành, không biết lại xảy ra chuyện gì nữa đây?

 

Cố Ngôn Thanh có hơi bất đắc dĩ, “Anh xuống coi thử một chút, em ngoan ngoãn ngồi trong phòng nhé, đừng ra, sặc khói dữ lắm.”

 

“Nhưng mà bé con trong bụng em đói bụng rồi,” Tần Noãn làm nũng kéo ống tay áo của anh, “Theo tốc độ thế này thì bao giờ em mới ăn cơm được ạ?”

 

Cố Ngôn Thanh cười cười, “Thím Thu đã nấu canh cho em, lát nữa anh nhờ thím ấy bưng lên cho em ăn trước.”

 

Tần Noãn nghe lời, lúc này mới thoả mãn thả anh đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-143-ngoai-truyen-3.html.]

 

Cố Ngôn Thanh vừa đi không bao lâu, thím Thu đã bưng canh lên, Tần Noãn ăn hơn nửa bát mới nhàm chán ngồi trên salon đọc sách hướng dẫn nuôi trẻ, thím Thu ngồi với cô.

 

Cái bụng tròn vo của Tần Noãn đột nhiên cử động mấy lần, Tần Noãn đặt sách trong tay xuống, mỉm cười vuốt bụng.

 

Thím Thu nhìn cô, “Bé con sắp chào đời chưa?”

 

Tần Noãn cười, gật đầu, “Khoảng nửa tháng nữa là bé con giáng trần rồi ạ.”

 

Nhắc tới chuyện này, trong lòng cô vừa mong chờ vừa cấp bách.

 

 

Bận rộn dưới lầu một phen, rốt cục Mục Lăng Thành cũng xào ra mấy bàn đồ ăn, có hơi tự đắc nhìn đồ ăn đã dọn xong trên quầy bar.

 

Cậu dựa người, đứng trước mặt Cố Ngôn Thanh, “Anh nếm thử đi?”

 

Cố Ngôn Thanh tuỳ ý nhìn qua, cầm đôi đũa nếm thử hai miếng, sau đó suy tư gật đầu, “Cũng tạm.”

 

Mục Lăng Thành không hài lòng với đánh giá của anh lắm, “Rõ ràng rất ngon mà, anh thật bắt bẻ!”

 

Cố Ngôn Thanh cười, “Thầy nghiêm dạy ra trò giỏi, cậu không hiểu à?”

 

Mục Lăng Thành chỉ vào đồ ăn trong mâm, phản bác: “Em là trò giỏi hơn thầy mới đúng.”

 

Hai người nói đùa mấy câu, sau đó chuyển sang tới chuyện chính, Mục Lăng Thành nói: “Đã lâu rồi anh chưa tới công ty đấy.”

 

Cố Ngôn Thanh vuốt cốc nước, “Cậu ở đó mà.”

 

“Nhưng anh cũng phải đi xem một chút chứ! Gần đây anh thờ ơ thế, nghiên cứu trò chơi mới là anh đề xuất, nói buông tay liền buông tay cũng là anh.”

 

Cố Ngôn Thanh đưa mắt nhìn lên lầu, thở dài, “Noãn Noãn sắp sinh rồi, anh không ở bên cạnh cô ấy, làm sao yên tâm được?”

 

Sau đó, anh lại cười, trêu chọc nói: “Nam Khanh xuất ngoại, cậu đâu bận yêu đương? Lãnh đạo một nhóm người trong công ty thích hợp hơn là học làm thức ăn đấy, mà nó không phải là bổn phận của cậu sao?”

 

Khoé miệng của Mục Lăng Thành hơi giật, cười nhạo, “Ngày nào em cũng tăng ca, còn anh ở nhà rảnh rỗi. Cố Ngôn Thanh, anh nợ em, sau này phải trả đấy!”

 

“Có trả hay không sau này hẵng nói.” Cố Ngôn Thanh không thèm hứa hẹn với cậu.

 

Thấy Mục Lăng Thành không đáp, hiếm khi anh nghiêm túc lại, nói: “Có biết tại sao trước đây anh để cậu nhập cổ phần không?”

Loading...