Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 144: Ngoại truyện 4

Cập nhật lúc: 2024-12-31 11:06:12
Lượt xem: 16

Mục Lăng Thành đưa mắt nhìn qua.

 

“Mẹ anh sẽ không ngồi lâu trên ghế chủ tịch tập đoàn Đằng Thuỵ, muốn đi du lịch thế giới cùng ba anh sớm một chút. Tương lai anh tiếp quản tập đoàn Đằng Thuỵ rồi, tự nhiên sẽ không thể chú ý bên này nữa. Nhưng công ty Khoa học – Kỹ thuật Doanh Hoà là tâm huyết của anh, cũng là tâm huyết của cậu. Giao nó vào tay cậu, anh mới yên tâm.”

 

Cố Ngôn Thanh nói xong, vỗ vỗ bả vai của Mục Lăng Thành, “Anh biết cậu có ý tưởng, cũng có thể khiến cho năng lực của Doanh Hoà trở nên tốt hơn, cho nên mới buông tay.”

 

Đột nhiên, Mục Lăng Thành cười: “Anh đã dạy em lập trình từ khi còn nhỏ, tham gia các giải thi đấu IT. Lên Đại học thì tuyển thẳng em vào ngành Khoa học máy tính, sau khi tốt nghiệp thì lôi em đi sáng lập Doanh Hoà, nhập cổ phần.”

 

“Cả đời này của em đã bị anh thu xếp nhiều nhất, đến ba em còn chưa quản em như thế đâu,” Mục Lăng Thành dừng một chút, lại nói: “Con người của em không thích bị quản thúc, nhưng chỉ có anh là giúp em chọn con đường này, cho nên em rất cảm kích.”

 

Cố Ngôn Thanh giống như người chỉ đường của cậu, vừa là thầy vừa là bạn, anh đã cho cậu hào quang mà cậu muốn nhất trong đời.

 

Mục Lăng Thành siết chặt cánh tay của anh, vẻ mặt chân thành, “Cảm ơn anh.”

 

Cố Ngôn Thanh cười cười, “Cậu có thiên phú, anh chỉ là thuận gió đẩy thuyền thôi.”

 

Mùi khói trong sảnh tan bớt, Tần Noãn được thím Thu đỡ xuống lầu. Cô đứng cách đó không xa, nghe thấy họ nói chuyện thì không nhịn được cười, “Hai người trò chuyện tình thâm nghĩa trọng như thế làm em lo nghĩ xem bản thân có nên tránh đi không đấy.”

 

Cố Ngôn Thanh đảo mắt, nhìn thấy cô liền đứng dậy đi qua, đỡ cô ngồi xuống bên cạnh quầy bar.

 

Mục Lăng Thành đưa đôi đũa tới, “Chị dâu muốn nếm thử kiệt tác của bản đầu bếp không nào?”

 

Tần Noãn nhìn mấy món ăn kia, có cá luộc, có sườn kho, có thịt bò chan tương,… Đều không phải là món ăn đơn giản dễ làm.

 

Cô hứng thú kẹp một khối thịt sườn, sau khi nếm thử liền nhìn qua Cố Ngôn Thanh, khen ngợi: “Ngon không kém đồ anh làm nhiều lắm đâu, có thể xuất sư được rồi.”

 

Cố Ngôn Thanh nhíu mày, “Em chắc chắn chưa? Đồ anh làm sao giống cái này được?”

 

Tần Noãn giận anh, “Đúng là đồ ăn không phải anh làm, nhưng cổ vũ cậu ấy cũng không nói được à? Lăng Thành người ta có thành ý học nấu ăn để làm bạn gái vui, cái này rất đáng khen ngợi, anh đừng có yêu cầu quá cao chứ.”

 

Vừa mới nghe cô khen ngợi, Mục Lăng Thành còn rất vui vẻ, nhưng nghe xong lời vừa rồi, nụ cười của cậu liền tắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-144-ngoai-truyen-4.html.]

 

Cho nên chỉ có yêu cầu thấp mới cảm thấy món cậu làm ngon sao?

 

Mục Lăng Thành không tin, tự mình nếm thử, vẫn cảm thấy nó cực ngon mà! ! !

 

“Hai người không biết hưởng lộc ăn gì cả!” Cậu không phục nói.

 

Cố Ngôn Thanh và Tần Noãn nhìn nhau, cười một tiếng.

 

Đột nhiên, Tần Noãn nhíu mày. Đôi đũa trong tay cô rơi xuống đất, chỉ trong khoảnh khắc, mặt cô trắng bệch như tờ giấy.

 

Cố Ngôn Thanh tái mặt, vội đỡ lấy cô, “Noãn Noãn, sao thế em?”

 

Tần Noãn dựa lên vai Cố Ngôn Thanh, cố gắng nói: “Hình như… bé cưng muốn ra đời rồi…”

 

Cố Ngôn Thanh lập tức ôm cô ra ngoài, Mục Lăng Thành đi theo, giúp hai người mở cửa xe, Cố Ngôn Thanh đặt cô ở hàng ghế phía sau.

 

Anh vừa muốn đóng cửa rồi lên ghế lái, Mục Lăng Thành đã cản lại, “Anh gấp như vậy mà lái xe thì nguy hiểm lắm, để em.”

 

Cố Ngôn Thanh cảm thấy cậu nói có lý, lúc này cũng không rảnh mà khách sáo nữa, trực tiếp ngồi ở hàng ghế sau ôm Tần Noãn đang kêu đau vào lòng.

 

Mục Lăng Thành phụ trách lái xe đến bệnh viện.

 

Sau khi đưa Tần Noãn vào phòng sinh, tâm trạng của Cố Ngôn Thanh có hơi mất tập trung. Anh ngồi trên ghế dài phía ngoài, hai tay nắm chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, thỉnh thoảng còn nghe thấy động tĩnh bên trong.

 

Mục Lăng Thành ngồi xuống bên cạnh Cố Ngôn Thanh, “Anh còn không mau gọi điện thoại cho chú và dì đi.”

 

Được cậu nhắc nhở, Cố Ngôn Thanh mới nhớ ra việc này, lập tức gọi điện thoại.

 

Lúc này, Lục Tinh mới họp xong, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Cố Ngôn Thanh, bà mơ hồ dự cảm là xảy ra gì đó. Vừa muốn gọi lại thì bà ngoại Lục đã gọi tới, nói là Tần Noãn muốn sinh sớm hơn ngày dự kiến.

 

Lục Tinh ngồi lên xe, khuyên nhủ phía bên kia điện thoại, “Để con và lão Cố tới bệnh viện được rồi, mẹ và ba tuổi đã cao đừng để bản thân mệt mỏi… Có gì mà không yên tâm được ạ… Được rồi được rồi, con qua đón mẹ được không?”

Loading...