Muốn Dựa Vào Em - Chương 152
Cập nhật lúc: 2025-01-01 12:37:15
Lượt xem: 22
Từ khi Cố Ngôn Thanh tiếp quản tập đoàn Đằng Thuỵ, Lục Tinh hoàn toàn buông tay để cho con trai tự mình kiên quyết xử lý mọi việc mà không thèm để ý tới. Ngoại trừ chơi với hai đứa cháu nội một trai một gái thì bà chỉ nhào vào lòng giáo sư Cố, kéo ông đi du lịch khắp nơi, tự nhiên sẽ đặt hết gánh nặng tập đoàn lên vai Cố Ngôn Thanh.
Hôm nay là cuối tuần, Cố Ngôn Thanh hiếm khi rảnh một hôm, liền ôm Tần Noãn ngủ từ sáng tới tối.
Chỉ có điều, nguyện vọng này của anh khó mà thực hiện được.
Mới hơn sáu giờ rưỡi sáng, cửa phòng ngủ đột nhiên bị người bên ngoài gõ không dứt, tiếp đó là giọng nói non nớt không rõ vang lên, “Ba ơi, mẹ ơi, đi phơi nắng thôi, dậy đi thôi! ! !”
Tần Noãn khẽ nhíu mày, rúc vào trong lòng của Cố Ngôn Thanh, tìm một vị trí thoải mái rồi ngủ tiếp.
Tiếng gọi bên ngoài vẫn tiếp tục, “Ba ơi, mẹ ơi, dậy đi ba mẹ ơi! ! !”
Tiểu Tích Tích ba tuổi thường ngủ vào tám giờ tối, buổi sáng năm giờ đã dậy, sau đó bé còn có thể ngủ trưa tới hai ba giờ chiều.
Nhưng Tần Noãn không giống vậy, mười giờ tối dỗ con gái ngủ xong, lúc về phòng ngủ còn bị Cố Ngôn Thanh dày vò tới rạng sáng. Cô lại không có thói quen ngủ trưa, cho nên giấc ngủ buổi sáng đối với cô rất quan trọng.
Giọng bé ríu rít bên tai, Tần Noãn không khỏi đau đầu. Cô đẩy người đàn ông bên cạnh, “Có lẽ con bé muốn ăn sáng rồi, anh đi xem thử một chút đi.”
“Con bé có thím Thu chăm sóc rồi.” Cố Ngôn Thanh vòng tay ôm cô vào lòng, hôn xuống trán cô một cái, mi mắt cũng không thèm mở, “Mới sáng nên nó hoạt bát thôi, gọi một lát rồi sẽ yên.”
Nhưng bé con bên ngoài lại không giống như ý nguyện của anh, tiếng đập cửa vẫn luôn không dứt.
Nằm được một lát, Cố Ngôn Thanh bất đắc dĩ rời giường, xỏ dép lê đi ra mở cửa.
Công chúa nhỏ ăn mặc chỉnh tề lập tức mở to mắt nhìn anh, rất nhanh nhếch miệng cười, nhào qua ôm lấy chân của anh, ngẩng đầu nói: “A! Ba dậy rồi!”
Thím Thu xấu hổ nói: “Ông chủ, tôi không cản được cô chủ… Cô chủ nhất quyết muốn tìm ông và bà chủ ạ.”
“Không sao đâu,” Cố Ngôn Thanh ôm con gái vào lòng, nói với thím Thu, “Thím đi làm việc của mình đi.”
Thím Thu đáp lời, Tiểu Tích Tích được Cố Ngôn Thanh ôm trong n.g.ự.c vươn cánh tay múp thịt ra bóp bóp khuôn mặt của ba mình. Sau đó, bé lại ôm cổ của Cố Ngôn Thanh rồi hôn cái ‘chụt’ lên mặt anh.
Cố Ngôn Thanh nghiêng đầu, mỉm cười nói: “Ba chưa rửa mặt đâu đấy.”
Tiểu Tích Tích ló đầu nhìn vô phòng ngủ, “Con muốn mẹ nữa.”
Cố Ngôn Thanh ôm bé vào phòng ngủ rồi nhẹ khép cửa lại, sau đó thấp giọng nói: “Con đừng lớn tiếng làm ồn mẹ ngủ, hiểu không?”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tiểu Tích Tích đảo một cái, bé ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Ngôn Thanh đặt bé ngồi trên ghế salon rồi lấy sách và đồ chơi qua, “Con tự chơi một lát, ba tắm rửa xong rồi ra với con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-152.html.]
Thấy ba mình đã vào phòng tắm, Tiểu Tích Tích dựa trên ghế salon lật lật trang sách, đương nhiên là bé không hề phát hiện bản thân đã cầm ngược quyển sách mất rồi.
Tiểu Tích Tích nằm sấp tới oải người, cho nên từ từ chuyển sang quỳ gối trên salon mềm mại chơi trò quầy hàng.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước rầm rầm, còn Tiểu Tích Tích thì ngoan ngoãn chờ đợi.
Không bao lâu sau, bé bắt đầu chán.
Quay đầu thấy ba mình còn chưa ra, Tiểu Tích Tích lại đưa mắt nhìn mẹ mình đang ngủ trên giường chính. Bé nhìn chăm chú một hồi, sau đó lon ton chạy tới, ghé vào bên giường.
Bởi vì nhớ rõ ba đã nói không được lớn tiếng, cho nên Tiểu Tích Tích vô thức nhỏ giọng, gọi người phụ nữ tóc tai bù xù đang nằm trên giường, “Mẹ ơi?”
Tần Noãn trên giường không phản ứng lại.
Bé đợi một lát, sau đó vươn tay vỗ vỗ đệm giường, tiếng gọi lớn hơn một chút, “Mẹ ơi!”
Tần Noãn chậm rì rì mở mắt ra, lúc vén tóc lên ngó qua thì thấy con gái đang chăm chú nhìn mình.
Cô vươn tay dí nhẹ lên chóp mũi của con gái, trong giọng nói còn mang theo mấy phần mơ ngủ, “Tiểu Tích Tích của mẹ hoạt bát quá ta?”
“Bởi vì con đã ngủ rất ngon ạ!” Bé đáp.
Tần Noãn cười cười, “Anh dậy chưa con?”
Tiểu Tích Tích nhíu mày, “Anh rất xấu ạ, anh đuổi Tích Tích ra ngoài đó, anh ấy còn muốn ngủ tiếp.”
Tần Noãn nhìn đồng hồ, còn chưa tới bảy giờ rưỡi, “Anh con đi học mệt rồi, cuối tuần nên ngủ nhiều một chút. Đợi anh dậy sẽ dẫn con đi chơi.”
“Vâng ạ…” Tiểu Tích Tích giơ cái chân ngắn cũn của mình lên, muốn trèo lên giường, nhưng bé thử nhiều lần cũng không trèo lên nổi.
Hai ngày nay ngoài trời đều có tuyết rơi, cho nên bé con này mặc rất nhiều lớp đồ, dáng người tròn vo mới vụng về leo trèo như vậy.
Tiểu Tích Tích giơ tay với mẹ mình, “Mẹ bế con đi.”
Tần Noãn ôm bé lên, cởi giày bé ra. Còn bé thì phấn khởi bò lên giường rồi lao vào n.g.ự.c của Tần Noãn, nằm trên bụng cô.
Tần Noãn vỗ vỗ cái m.ô.n.g nhỏ của con gái, “Tích Tích đếm số cho mẹ nghe được không? Để mẹ xem bây giờ con đếm được tới bao nhiêu rồi?”
Tiểu Tích Tích ngoan ngoãn giơ ngón tay, bắt đầu đếm: “1, 2, 3, 4…”
Lúc Cố Ngôn Thanh mở cửa phòng tắm đi ra, trên người đã thay áo ngủ, mái tóc nhỏ vụn còn vương hơi nước, men theo huyệt Thái Dương trượt xuống, tí tích nhỏ xuống cần cổ nhưng không len vào trong áo.