Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Dựa Vào Em - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-01-01 12:38:10
Lượt xem: 10

Cận Bùi Niên ở Cố gia chơi không tới hai mươi phút đã đứng dậy rời đi. Cố Ngôn Thanh biết anh đứng ngồi không yên, cho nên cũng không nói gì, tuỳ ý để anh đi.

 

Cận Bùi Niên lái xe ra khỏi khu biệt thự liền nhìn thấy ở trạm xe buýt đằng xa trước mặt có một bóng người quen thuộc.

 

Cô mặc áo khoác màu đen, ngồi xổm ở đấy, đầu vùi xuống thấp, hai vai hơi nhẹ run lên. Một lát sau, cô lấy khăn tay trong túi ra lau mặt, sau đó đứng dậy ném khăn vào thùng rác, rồi lại nhìn bốn phía, giống như đang chờ ai đó.

 

Bởi vì thời tiết khoảng độ giao mùa giữa thu và đông cho nên mưa nhiều, nhiệt độ cực lạnh, mà cô lại ăn mặc ít ỏi.

 

Chỗ này vắng vẻ, thời tiết thì lạnh, dưới trạm xe buýt chỉ có mỗi mình cô, thoạt nhìn lộ ra mấy phần yếu đuối.

 

Cận Bùi Niên trầm ngâm nhìn cô.

 

Đã xuất ngoại tám năm không phải sự nghiệp của cô đã phát triển rất tốt sao? Vì cớ gì lại đột nhiên về nước như vậy?

 

Vì cớ gì mà cô không còn xuất hiện trên tạp chí với dáng vẻ sáng chói xinh đẹp kia nữa?

 

Mấy năm nay, sự nghiệp của cô phất lên như diều gặp gió, thường xuyên có mặt ở nhiều sự kiện với gương mặt hào phóng, nụ cười rất tươi, hệt như cô đã sớm quên đi trong đời mình từng có một người là anh tồn tại.

 

Đối với chuyện ấy, Cận Bùi Niên vẫn luôn khó chịu trong lòng.

 

Nhưng hôm nay lại thấy được dáng vẻ có hơi nghèo túng của cô, trong lòng anh lại càng thêm khó chịu.

 

Tối hôm đó, cô nói với anh: từ nay về sau mỗi người tự mình mạnh khoẻ, cô không liên luỵ tới anh nữa. Sau đó chưa được nửa năm, cô lặng yên không một tiếng động mà xuất ngoại, đi một mạch hết tám năm.

 

Thế nhưng cô có cái gì gọi là mạnh khoẻ đâu?

 

Người phụ nữ sống dưới ánh đèn flash, người mẫu nổi tiếng Chu Thịnh Nam không nên có dáng vẻ như bây giờ…

 

Cận Bùi Niên nắm chặt vô lăng, lái xe tới gần cô.

 

Đúng lúc này, có một chiếc xe vượt qua xe anh, dừng lại trước mặt Chu Thịnh Nam.

 

Một người đàn ông đi từ ghế lái ra, vừa bật ô vừa cởi áo khoác choàng lên người cô, sau đó giúp cô mở cửa xe phía sau.

 

Trước khi lên xe, dường như phát hiện ra gì đó, Chu Thịnh Nam đưa mắt nhìn ra chiếc xe phía sau mình.

 

Cận Bùi Niên không nhìn cô, lạnh mặt quay xe rời đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./muon-dua-vao-em/chuong-156.html.]

“Cô nhìn gì thế?” Trang Tín hỏi cô.

 

Mưa rơi dần nặng, tầm nhìn trước mặt hoàn toàn m.ô.n.g lung, Chu Thịnh Nam thu lại ánh mắt rồi cười nói: “Không có gì đâu.”

 

Lúc lái xe đi, Trang Tín nói: “Thật ra anh phải xin lỗi vì để cô chờ lâu dưới trời lạnh như vậy. Lúc nãy trên đường, xe đột nhiên gặp chút sự cố.”

 

Chu Thịnh Nam và Trang Tín quen biết ở nước ngoài, sau khi trở thành người mẫu, Chu Thịnh Nam mời y làm người đại diện của mình. Có thể xem Trang Tín là một trong số ít người bạn của cô trong mấy năm nay.

 

Chu Thịnh Nam ho hai tiếng, đáp lời: “Không sao, tôi đợi không lâu lắm.”

 

Chuông điện thoại của cô lại vang lên, vẫn là số này, hôm nay đã gọi tới rất nhiều lần.

 

Chu Thịnh Nam thở ra một hơi thật dài, ấn nút nhận máy.

 

Bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của một người đàn ông trung niên, “Thịnh Nam à, bên bệnh viện lại hối nữa rồi, chúng ta làm sao bây giờ hả con?”

 

“Chờ lát nữa con sẽ chuyển tiền cho chú,” Chu Thịnh Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một lát, cô hỏi: “Mẹ con vẫn khoẻ chứ ạ?”

 

“Bà ấy tỉnh rồi, con muốn nói chuyện với bà ấy không?”

 

“Không cần đâu ạ, bây giờ con đang hơi bận, để sau rồi nói.” Chu Thịnh Nam cúp điện thoại, đưa tay xoa nhẹ mi tâm, cả người có hơi mệt mỏi.

 

Trang Tín nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Nhìn dáng vẻ này của cô hẳn là hôm nay, lúc gặp Tần Noãn chưa nói chuyện vay tiền với cô ấy đúng không?”

 

Chu Thịnh Nam giật mình, xấu hổ cười hai tiếng, thở dài đáp: “Nhiều năm không gặp rồi, vừa thấy đã vay tiền người ta, ít nhiều có điểm không tốt nên tôi không nói ra được. Huống hồ tôi cũng không muốn để cậu ấy biết.”

 

Bởi vì Tần Noãn biết thì Cận Bùi Niên cũng sẽ biết.

 

Trang Tín nói: “Nếu không ổn thì anh cho cô mượn tiền trước.”

 

“Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi.” Chu Thịnh Nam có hơi xấu hổ.

 

“Chuyện này tính là gì đâu? Tạm thời vợ chồng anh không có ý định sinh con, trong tay lại có chút tiền của. Trước đây anh thương lượng với cô ấy rồi, cho cô khẩn cấp mượn tiền trước. Mẹ cô bệnh là chuyện lớn, phía bệnh viện cũng không thể trì hoãn hoài được.”

 

“Cảm ơn anh.” Đột nhiên, Chu Thịnh Nam không biết nên nói gì cho phải, tự giễu cười một tiếng, “Anh lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy hẳn là chưa gặp qua người mẫu nào nghèo như tôi đúng không?”

 

“Mọi người ai cũng có khó khăn riêng của họ, vượt qua được giai đoạn khó khăn này sẽ tốt lên thôi.”

 

Chu Thịnh Nam cười khổ một tiếng.

Loading...